Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Cậu cả họ Lục, tôi chặt tay chân người của anh, cướp đi thuốc của anh mà anh không tức giận hả? Không muốn ra tay với tôi ư?”  

 

“Một con chó săn thôi, chưa đủ tư cách để tôi phải ra tay”.  

 

“Mày…”  

 

Hàn Kiêu nghẹn họng không biết nên nói cái gì cho phải.  

 

Hắn vốn muốn nhìn thấy dáng vẻ hài hước của Lục Khải, lại không ngờ rằng người nổi giận trước lại là bản thân mình.  

 

Hắn tức giận gật đầu thật mạnh: “Hay! Hay lắm! Cậu cả Lục, anh cứ mạnh miệng đi! Sĩ diện hão cũng chỉ khổ thân mình thôi! Để tôi xem anh có thể chịu được đến bao giờ!”  

 

“Đúng rồi, phó hội trưởng của hiệp hội tôi cố tình từ trên tỉnh xuống đây tìm anh, muốn gặp anh một lần!”  

 

Hàn Kiêu vừa dứt lời thì cửa của mấy chiếc xe đằng sau mở ra gần như là cùng lúc, hơn một trăm người mặc vest giống nhau, đeo kính đứng bên cạnh xe.  

 

Mà trên một chiếc Rolls-Royce bên kia có một người đàn ông trung niên chậm rãi bước xuống.  

 

Người đó mặc chiếc áo Tôn Trung Sơn màu đen, đội một chiếc mũ dạ.  

 

Ông ta đi về phía trước, hơn một trăm đàn em cũng theo sát ngay phía sau.  

 

Trước một nhóm người đông đúc như thế, hai người Lục Khải và Hắc Vũ trông có vẻ vô cùng nhỏ nhoi.  

 

Nhưng trên mặt họ lại không hề có chút sợ hãi nào.  

 

“Tao là Chu Quảng Thông, gia chủ nhà họ Chu trên tỉnh lị, là bố của Chu Tuấn Vũ”.  

 

Người đó dùng giọng nói trầm thấp đầy tức giận giới thiệu tên của mình.  

 

Lúc nói chuyện còn dùng ánh mắt đầy thù địch nhìn chằm chằm Lục Khải.  

 

“Tôi có cho phép ông tiến vào trang viên của tôi không?”  

 

Mặt Lục Khải đầy bình tĩnh dùng giọng đầy khó chịu hỏi Chu Quảng Thông.  

 

Nghe thế, sắc mặt Chu Quảng Thông tái mét, cơ bắp bên khóe miệng cứ mất kiểm soát run run lên.  

 

Ông ta là gia chủ của một gia tộc lớn trên tỉnh lị mà đến Lâm Thành lại bị người hỏi như thế!  

 

“Tao tới đây là để báo thù cho con trai!”  

 

“Con trai tao là do mày giết đúng không!"  

 

Đối mặt với câu hỏi của Chu Quang Thông, Lục Khải không hề vội vã đáp lại.  

 

Mà chỉ ngẩng đầu, đảo mắt nhìn những người ông ta dắt theo, vô cùng khó chịu lắc đầu.  

 

“Tôi nói rồi, tôi chỉ cho ông dẫn hai mươi chín người tới đây, ông nghe không hiểu lời tôi nói, hay là không biết đếm?”  

 

“Tôi chỉ giết đúng hai mươi chín người, không thêm bớt một người nào!”  

 

Lục Khải bình tĩnh thong dong khiến Chu Quảng Thông tức giận đến mức không thể kiềm chế được.  



“Thế thì bố mày sẽ chống mắt lên nhìn xem mày giết hai mươi chín người đó thế nào!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK