Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tay của ông ta cứ thế bị Lục Khải phế bỏ!  

 

Lục Khải nhìn Triệu Thự Quang trước mặt đang chìm trong trạng thái hoảng hốt, ánh mắt đờ đẫn, anh khó chịu cầm cây búa trong tay đập mạnh xuống đất.  

 

Nền nhà run run, nhanh chóng xuất hiện mấy khe nứt như mạng nhện.  

 

“Tôi bảo này, bị đánh thì phải có thái độ nghiêm chỉnh, nghe không hiểu hả?”  

 

Lục Khải trừng lớn hai mắt, mở miệng đặt câu hỏi.  

 

Lúc này Triệu Thự Quang nào dám cãi lời?  

 

Ông ta chịu đựng đau đớn, đứng nghiêm túc trước mặt Lục Khải.  

 

Không chỉ mình Triệu Thự Quang, mà cả Triệu Đức Trí cũng như nhóm Triệu Đức Cường cũng đứng nghiêm ở đó.  

 

“Tôi bảo mấy người đứng nghiêm hả? Quỳ xuống, cầu xin tha thứ đi!”  

 

Bọn Triệu Đức Trí hoàn toàn không cần nghĩ, trực tiếp quỳ gối trước mặt Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi.   

 

Vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ.  

 

Lúc này, Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ sự rung động trước đó, trợn mắt há hốc miệng, không kịp bày tỏ phản ứng gì với cảnh tượng trước mặt.  

 

“Bố mẹ có muốn tha thứ cho bọn họ không?”  

 

Nghe Lục Khải hỏi, hai người già mới chợt hoàn hồn lại.  

 

Nhìn thấy một đám người đang dập đầu với mình, bọn họ liên tục xua tay: “Tha thứ, tha thứ, mau bảo bọn họ đứng dậy đi”.  

 

Lục Khải khẽ gật đầu, từ trên cao nhìn xuống đám người kia: “Hôm nay tôi tha cho các người một mạng, ngày mai tôi chờ người từ trên tỉnh xuống nhé, đừng để tôi thất vọng đấy!”  

 

Nói xong, Lục Khải dịu dàng nhìn Hàn Ngọc: “Đi, đón bố mẹ về nhà thôi”.  

 

Hàn Ngọc khẽ gật đầu, đỡ bố mẹ ra ngoài.  

 

Mãi đến khi bốn người Lục Khải đi, nhóm Triệu Đức Trí mới thôi không dập đầu nữa.  

 

Trên mặt bọn họ đều là vẻ tức giận và không phục!  

 

Triệu Đức Cường với mái tóc vàng là người đầu tiên nhảy dựng lên: “Anh hai, anh thấy chưa! Hành động của nó có khác gì du côn lăn lộn đầu đường xó chợ đâu!”  

 

“Trước đó bác hai đã nói rất rõ rồi, chỉ cần không giao biệt thự ra thì người trên tỉnh sẽ đến tận cửa nhà tìm nó”.  

 

“Nó thà đắc tội với người trên tỉnh cũng không chịu giao biệt thự ra, điều đó chứng minh cái gì? Chứng tỏ cái biệt thự đó không phải là của nó!”  

 

Triệu Đức Cường lải nhải: “Theo em thấy, tập đoàn Viên Hàn đó chưa chắc đã là của nó, nói không chừng là của Cương Thần, mà Lục Khải chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi”.  

 

“Câm đi!”  

 

Triệu Đức Trí lạnh giọng ngắt lời Triệu Đức Cường.  

 

“Mau đưa bố tôi vào bệnh viện”.  

 

Anh ta đỡ Triệu Thự Quang đã nằm sõng soài dưới nền nhà dậy, vừa đi ra ngoài vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này không thể để yên được!”  



Lục Khải lái xe rời khỏi Kim Hi Phủ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK