Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói, cần cái gì?”  

 

“Linh chi trăm năm, long tiên hương, cây rễ vàng có màu đỏ và hà thủ ô!”  

 

Khâu Đức Hải nói ra trong sự thấp thỏm bất an.  

 

Trong lòng ông ta biết rõ những dược liệu đó rốt cuộc quý hiếm đến mức nào.  

 

Ông ta thấy Lục Khải không đồng ý ngay bèn vội vàng giải thích: “Long Hồn, không phải tôi cố tình làm khó anh, trong học thuyết ngũ hành của đông y có nói tim là con của gan, gan là con của thận”.  

 

“Theo quy tắc thiếu gì bù vào mẹ cùng với nguyên tắc dương sinh âm trưởng, thì muốn chữa cho con gái anh phải tẩm bổ cho gan, mà đã muốn bổ gan thì phải kèm theo thận”.  

 

“Trong tình trạng máu bị hủy hoại khá nghiêm trọng thế này, trong toa thuốc bổ máu đó còn phải bỏ thêm các vị thuốc lách bổ phổi”.  

 

“Mà những vị thuốc tôi vừa kể ra, tuy rất quý hiếm nhưng đều là những vị thích hợp nhất”.  

 

Khâu Đức Hải giải thích một tràng dài, ngược lại khiến Lục Khải hoang mang.  

 

Chỉ là mấy vị thuốc thôi mà?  

 

Sao lại thành làm khó anh rồi?  

 

Lục Khải nhìn ông ta, chăm chú hỏi: “Nói đi, cần bao nhiêu số dược liệu đó mới có thể giúp con gái tôi khỏi bệnh nhanh nhất?”  

 

Cần bao nhiêu?  

 

Câu hỏi khiến Khẩu Đức Hải ngu người.  

 

Trong nhận thức của ông ta, có thể gom đủ những vị thuốc đó thôi đã là kỳ tích.  

 

Nhưng Lục Khải lại hỏi ông ta cần bao nhiêu!  

 

“Long Hồn, những vị thuốc đó thật sự rất khó tìm, tất nhiên nếu như anh có thể tìm được thì càng nhiều càng tốt”.  

 

Lục Khải gật đầu, lấy điện thoại di động ra bấm số của Lôi Hạo Thiên.  

 

Là người phụ trách hậu cần cho Long Môn, Lôi Hạo Thiên là người biết rõ về vật tư của Long Môn nhất.  

 

“Long Hồn, anh có gì cần dặn?”  

 

“Chúng ta có mấy vị thuốc như linh chi trăm năm, long tiên hương, cây rễ vàng có màu đỏ và hà thủ ô không?”  

 

“Có!”  

 

“Sắp xếp lại một chút, mỗi thứ một ít, gom một xe đến đây cho tôi tôi cần dùng gấp!”  

 

“Rõ! Tôi lập tức sắp xếp ngay, chậm nhất là sáng mai sẽ đến”.  

 

“Được!”  

 

Lục Khải đáp lời, sau đó cúp điện thoại, dùng ánh mắt khó hiểu hỏi Khâu Đức Hải: “Bác sĩ Khâu, một xe có đủ dùng không?”  

 

Một xe, có đủ dùng không?  

 

Khâu Đức Hải được mở mang tầm mắt rồi!  



Những vị thuốc đó, dù là bất kỳ kẻ nào ngoài kia cũng chưa chắc đã gom đủ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK