Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tiết Khải nhe răng trợn mắt gào thét: “Chồng của tổng giám đốc Hàn chính là chủ tịch tập đoàn chúng tôi đấy!”  

 

“Cái loại không có mắt nhìn người như cô mà cũng muốn gây chuyện với chủ tịch tập đoàn tôi á? Cút mẹ cô đi!”  

 

Tiết Khải càng nói càng thấy tức, giơ chân đá vào mặt Miêu Phương.  

 

Chủ tịch?  

 

Nghe Tiết Khải nói thế, Miêu Phương không còn biết đau nữa, ngây ra như phỗng ở đó.  

 

Không ngờ tập đoàn Viên Hàn là do Lục Khải và Hàn Ngọc thành lập!  

 

Hình như Hàn Ngọc còn chẳng có nổi căn nhà để ở cơ mà?  

 

Lục Khải chỉ là con chó nhà có tang trốn suốt ba năm thôi mà?  

 

Đầu óc Miêu Phương trống rỗng.  

 

Nhớ lại cảnh tượng cô ta sỉ nhục Hàn Ngọc trước đó, cô ta chợt nhận ra bản thân chẳng khác gì một trò hề!  

 

Trước mặt Hàn Ngọc, cô ta chẳng là cái thá gì cả!  

 

Cô ta quay sang nhìn Triệu Đức Trí cũng đầy vẻ kinh ngạc, ánh mắt cô ta đầy tức giận và cũng có cả bất lực.  

 

Nếu không phải cô ta nghe lời gia đình Triệu Đức Trí móc mỉa hạ thấp Hàn Ngọc.  

 

Thì có lẽ, cô ta đã không làm những chuyện quá khích như thế.  

 

Nhưng vào lúc này, nói gì cũng quá trễ rồi.

Cô ta như một con chó chẳng cần đến tôn nghiêm đi tới trước mặt Hàn Ngọc.  

 

“Em gái, em gái yêu quý của chị, chị là chị dâu của em, chúng ta đều là người một nhà cả mà!”  

 

“Em đừng tính toán chi li với chị dâu làm gì, tha cho chị lần này đi được không?”  

 

Hàn Ngọc vẫn chưa mở miệng, đầu tiên cô nhìn Miêu Phương đang ôm lấy chân mình đau khổ cầu xin, rồi lại nhìn sang Triệu Đức Trí ngây ngốc đứng bên cạnh bàn.   

 

Trong ánh mắt đó đầy vẻ thất vọng.  

 

Cô còn chưa tỏ thái độ thì giọng của Lục Khải đã vang lên: “Giám đốc Tiết, anh đang chờ cái gì vậy?”  

 

Tiết Khải muốn lập công chuộc tội không hề chậm trễ chút nào, lao tới trước mặt Miêu Phương, không hề do dự đá vài cái khiến cô ta văng qua một bên.  

 

Tay trái anh ta bóp mạnh hai má Miêu Phương, mặc cho cô ta giãy dụa thế nào cũng không hề rung động.  

 

Bây giờ Miêu Phương chỉ khiến anh ta cảm thấy buồn nôn!  

 

Tay phải anh ta cầm dụng cụ mở nắp chai nhét vào miệng Miêu Phương, cắn răng trực tiếp bẻ một cái răng của cô ta xuống.  

 

A…  

 

Đau đớn dữ dội khiến Miêu Phương phát ra tiếng kêu la thảm thiết.  

 

Máu tươi như suối không ngừng chảy ra.  

 

Cô ta đau đến mức nhe răng trợn mắt, vùng vẫy như một người điên.  

 

Nhưng dù cô ta có giãy dụa thế nào thì cũng không thể thoát khỏi sự kìm cặp của Tiết Khải.  

 

Tiết Khải ra tay không hề nhân nhượng, tiếp tục dùng dụng cụ mở nắp bẻ răng của Miêu Phương.  

 

Sau khi nhổ liên tục vài cái thì Miêu Phương trực tiếp đau đến mức ngất xỉu.  



Căn phòng bao cũng chìm vào yên tĩnh. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK