Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đi vào trong sảnh lớn, Lục Khải nhìn thấy trước mặt đầy người.  

 

Thế nhưng, điều khiến anh thấy bất ngờ là bọn họ đang tụ tập lại với nhau như đang xem gì đó vui vẻ lắm.  

 

Trong không khí đầy mùi máu tươi gay mũi, lại còn có tiếng kêu la thảm thiết như kẻ tâm thần vang vọng.  

 

“Mọi người nhường đường cho, tôi là Lục Khải!”  

 

Nghe thấy hai chữ Lục Khải, đám người đang dính lại một chỗ nhanh chóng nhường ra một con đường nhỏ.  

 

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung về phía Lục Khải.  

 

Ai cũng biết, nhân vật chính ngày hôm nay là Lục Khải.  

 

Lục Khải không hề chớp mắt, tiếp tục đi về phía trước.  

 

Khi anh nhìn thấy rõ hình ảnh trước mặt thì cảm thấy khá bất ngờ, nhíu mày.  

 

Trước mặt có hơn hai mươi tên cao to vạm vỡ nằm ngang nằm dọc, cả người đầy máu ngã dưới đất.  

 

Trước mặt bọn họ là mấy cây súng đã bị rã ra từng phần.  

 

Đúng lúc này, Hắc Vũ nắm một thanh niên cả người đầy máu đi tới.  

 

“Lão đại, anh đến rồi!”  

 

Hắc Vũ đầy cung kính gọi.  

 

“Tại sao anh lại ở đây?”  

 

“Lão đại, trước đó tôi vừa giải quyết công việc xong đi về thì nghe đám người đó lén lút rời khỏi trang viên nên mới đi theo”.  

 

“Sau khi nghe bọn họ bàn nhau xem nên đối phó với anh thế nào thì tôi không nhịn được, mới ra tay”.  

 

Hắc Vũ không hề chậm trễ trả lời.  

 

Sau khi nói xong, một đấm đã nện vào mặt thanh niên kia.  

 

“Mày là cái thá gì ? Mà đòi uy hiếp lão đại nhà tao? Còn bắt anh ấy phải mang thêm người?"  

 

“Đối phó với cái loại rác rưởi như chúng mày mà phải gọi thêm người nữa hả?”  

 

Thanh niên trong tay Hắc Vũ há miệng thật to, thở hổn hển từng ngụm, ánh mắt đầy sợ hãi và bất an.  

 

“Mày là ai?”  

 

Lục Khải nhìn thẳng vào thanh niên kia, giọng lạnh như băng hỏi.  

 

Người đó chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Khải, không nói một lời nào.  

 

“Điếc hay là câm? Lão đại nhà tao hỏi mày đó!”  

 

Hắc Vũ nắm lấy tóc của người kia, đập mạnh xuống, cùng lúc đó, anh ta nâng gối đập thẳng vào mặt tên kia.  

 

A…  

 

Người đó kêu thảm một tiếng, máu tươi liên tục chảy từ trong miệng ra, trong đó còn lẫn mấy cái răng.  

 

“Tôi nói… Tôi nói!”  

 

Người đó đã sợ hãi triệt để rồi, suy yếu nói: “Tôi là Chu Tuấn Vũ, cậu cả nhà họ Chu ở tỉnh lị, Bạch Uyển Đình là vị hôn thê của tôi”.

“Mày tới đây để báo thù cho Diệp Uyển Đình hả?”  



“Đúng… À không không… Không phải”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK