Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Này anh lính! Chúc anh sớm nhìn ra hiện thực nha”.

 

Lục Khải không thèm để ý đến Triệu Nhược Hà, xoay người nắm tay Lục Viên Hàn rồi nhìn thẳng vào Hàn Ngọc đang nước mắt lưng tròng, nói: “Đi nào! Anh dẫn mẹ con em đến khách sạn”.

 

“Ngọc! Chẳng phải mày nói muốn ở nhà mình mấy hôm sao? Mau vào đi”.

 

Triệu Nhược Hà dựa vào cánh cửa, nhìn Lục Khải với nụ cười châm biếm.

 

Hàn Ngọc hít một hơi thật sâu, nước mắt giàn dụa nắm tay Lục Viên Hàn, liếc nhìn Lục Khải một cái, nói: “Thôi cứ ở tạm đây đã, chứ ở khách sạn cũng mất hai trăm tệ rồi. Giờ phải cố gắng gom tiền phẫu thuật đã”, nói xong câu này Hàn Ngọc khẽ kéo tay Lục Viên Hàn đi vào trong.

 

Nhìn bóng dáng của vợ con mà lòng Lục Khải đau như dao cắt.

 

Ai có thể ngờ, đường đường là người đứng đầu Long Môn- binh đoàn lính đánh thuê số một, còn được phong làm chiến thần Long Hồn mà lại để vợ con chịu nhục như này.

 

Lục Khải nhìn ở trước mặt nhưng đau ở trong tim. Anh thề nhất định phải bù đắp cho họ.

 

Vợ con đều nhịn được thì sao anh không nhịn được?

 

Nghĩ đến đây, Lục Khải đành cất bước đi vào cùng.

 

Nhưng anh vừa định vào thì Triệu Nhược Hà vội ngăn lại: “Tôi có nói là cho anh vào không?”

 

“Mẹ! Mẹ làm gì vậy?”, Hàn Ngọc bất lực nói.

 

“Không làm gì cả, nhà của cậu chủ Hà thì nó không có tư cách vào”.

 

Lục Khải bị chặn ở bên ngoài, anh đứng xa nhìn vào Hàn Ngọc và Lục Viên Hàn ở bên trong nhà, nói: “Ngọc! Tối nay hai mẹ con chịu khó một chút, ngày mai anh mua được nhà rồi sẽ đón mẹ con em về nhà mình”.

 

“Thôi đi! Không nói khoác thì anh chết à? Anh có biết bây giờ giá nhà đắt thế nào không? Kể cả anh có bán hết tất cả đi thì cũng không mua nổi cái nhà vệ sinh đâu”.

 

Rầm! Triệu Nhược Hà nói xong thì đóng cửa rầm một cái rồi vô tình để Lục Khải ở bên ngoài.

 

Lục Khải dừng lại mấy giây, sau đó xoay người xuống tầng.

 

Hắc Vũ đứng canh ở dưới tầng, khi nhìn thấy Lục Khải đi ra thì liền đi lên trước đón.

 

“Chuyện tôi bảo anh điều tra, anh điều tra ra chưa?”, Lục Khải hỏi thẳng vấn đề.

 

“Thưa Long Hồn, điều tra ra rồi ạ! Khuôn viên trước đây của nhà họ Lục, bốn nhà kia đều không cần nên để trống khá lâu. Nửa năm trước đã bị bán với giá thấp”.

 

“Sáng sớm mai đi về nhà cùng tôi”.

 

“Vâng thưa Long Hồn”.

 

Ngủ tạm ở đâu đó một đêm, sáng sớm hôm sau Lục Khải và Hắc Vũ ăn sáng xong rồi đi đến khuôn viên nhà họ Lục.

 

Xung quanh đều là những ngọn đồi xanh mướt, nước trong, sương khói mờ ảo như thiên đường dưới hạ giới.

 

Mặc dù hiện giờ là mùa đông nhưng trong khuôn viên này lại tràn đầy sức sống.

 

Những bông hoa mai nở rộ tỏa hương thoang thoảng trong không khí.

 

Lục Khải hít một hơi thật sâu, mùi hương thơm vô cùng quen thuộc.

 

Những bông hoa mai này đều do Hàn Ngọc tự tay trồng và chăm sóc.

 

Những tiếng cười nói lúc trồng hoa vẫn còn văng vẳng bên tai, dường như bức tranh đẹp đó chỉ mới hôm qua.

 

Khuôn viên ở trước mặt từng là của nhà họ Lục.

 

Khuôn viên này chứng kiến mọi thứ từ nhỏ đến lớn của Lục Khải. Nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là kỷ niệm, ‘vật còn nhưng người còn đâu’.

 

“Long Hồn! Khuôn viên hiện giờ bị Tô Thế Vinh- Tổng giám sát nắm quyền ở biên giới phía nam mua lại với giá rẻ. Nửa năm nay ông ta cũng chuyển cả văn phòng của mình đến đây”, Hắc Vũ nhỏ giọng nói.

 

Lục Khải khẽ gật đầu nói: “Ông ta có mắt nhìn đấy”, nói xong câu này anh lại đưa mắt nhìn về phía cửa lớn.

 

Còn nhớ mỗi lần về nhà, bất luận là mưa to gió lớn thì Hàn Ngọc đều đứng ở cửa đợi anh rồi cầm đồ giúp anh, sau đó khẽ nói: “Anh về rồi à?”

 

Lục Khải đâu có thể ngờ rằng, câu nói mà trước đây anh nghe nhàm tai nhất thì giờ đây lại trở thành thứ vô cùng xa xỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK