"Thật sự cảm ơn cậu, từ nay tớ sẽ là tiểu đệ trung thành nhất của cậu." - Lý Mạc Phàm nói với tôi bằng một ánh mắt sùng bái. Cũng dễ hiểu thôi, nếu không có tôi, cậu ấy đã sớm chết rồi.
"Ừ." - Tôi gật đầu trả lời. Vừa rồi, tôi cố ý đợi đến lúc Lý Mạc Phàm rơi vào tuyệt cảnh mới ra tay tương trợ, thật ra, cách này tôi đã nghĩ ra từ đầu, nhưng tôi hiểu rõ, làm như vậy không tốt lắm.
Bà nội tôi từng nói, vào lúc một người sắp chết đói, nếu con cho hắn một nắm gạo, hắn sẽ xem con là ân nhân; nhưng nếu con cho hắn một đấu gạo, hắn sẽ nghĩ, con đã hắn nhiều như vậy có nghĩa là lần sau cũng như vậy, cứ thế hắn luôn dựa dẫm vào con, nhưng đến một ngày con lại không cho, thì lúc đó, con sẽ trở thành kẻ thù của hắn. Đây chính là ý nghĩa của câu ‘nắm gạo là ân, đấu gạo là thù’.
Bởi vậy, tôi giúp Lý Mạc Phàm vào đúng lúc cậu ấy tuyệt vọng nhất, cậu ấy sẽ cảm kích tôi cả đời. Nhưng nếu như tôi giúp cậu ấy quá sớm, cậu ấy cũng sẽ cảm kích tôi đấy, nhưng rồi cũng sẽ quên rất nhanh thôi. Đây chính là nhân tính.
"Lão đại, bây giờ xem như tớ đã đắc tội với Vương Vũ rồi, nếu cậu ấy trả thù thì phải làm sao đây ?" - Lý Mạc Phàm bỗng mở miệng hỏi.
"Yên tâm đi, cậu ấy không có gan đó đâu." - Tôi lắc đầu, cười nói :"Tuy Vương Vũ một tay che trời, nhưng đừng quên, quyền bỏ phiếu vẫn luôn nằm trong tay của mỗi người trong lớp. Nếu cậu ấy làm gì quá đáng, khiến ai cũng cảm thấy bất mãn, đến lúc đó, nếu đợt bỏ phiếu có tên của cậu ấy, thì cậu ấy nhất định không thoát được."
"Vậy đỡ quá." - Lý Mạc Phàm sợ sệt trả lời.
"Trò chơi hôm nay xem như kết thúc rồi, chúng ta đi ra ngoài đi." - Tôi nói với Lý Mạc Phàm, sau đó, Lý Mạc Phàm liền theo tôi rời khỏi lớp. Sau mỗi đợt bỏ phiếu, mọi người đều cảm thấy rất nhàn hạ.
Hiện giờ, nhiều bạn đã chẳng còn để ý gì tới việc học nữa rồi, ngay cả những bạn học giỏi nhất lớp, cũng chẳng còn quan tâm học hành. Dù sao cũng đang trong hoàn cảnh có thể chết bất cứ lúc nào, hỏi ai còn có tinh thần học tập gì nữa chứ.
Giáo viên chủ nhiệm cũng đang thả lỏng cho chúng tôi, bởi vì cô ấy cũng từ từ hiểu được tình cảnh của lớp học này.
Cả cái lớp 11 chuyên văn này, đang dần dần trở thành địa ngục.
Ra tới sân thể dục, tôi ngồi chung ghế với Lý Mạc Phàm, nhìn ký túc xá nữ phía đằng xa, lòng đầy phân vân, liệu có nên tới đó tìm hiểu thêm một lần nữa không? Tôi đã biết rõ về cái cầu thang đó, muốn ra vào cũng dễ như trở bàn tay, nói không chừng lại điều tra được chút gì đó.
Thế nhưng nhớ lại những cảm giác khủng khiếp trong cái ký túc xá kia, tôi liền bỏ ngay ý định. Dù sao thì ma quỷ ở đó cũng thật sự đáng sợ, lần trước còn chưa nhìn thấy chúng mà đã khiến tôi khốn đốn vậy rồi, nếu không phải bất đắc dĩ, tôi cũng chẳng muốn tự đi tìm cái chết.
Đã vậy, quan hệ giữa tôi và Diệp Nhã Tuyết đang từ từ tiến triển, lúc này tôi dễ gì đi tìm đường chết chứ.
Trò chuyện với Lý Mạc Phàm được một lát, chúng tôi lại tiếp tục điều tra, ngôi trường này nhất định đang cất giấu một bí mật rất lớn, đây là điều mà tôi đúc kết được sau rất nhiều lần suy ngẫm.
Nhưng mỗi khi chúng tôi hỏi đến, những người công tác tại trường đều tỏ ra bực bội, hoặc là thay đổi sắc mặt, rồi cuối cùng lại không trả lời câu hỏi của chúng tôi, mà cứ lẳng lặng xoay người bỏ đi.
Cứ như vậy, suốt ba tiếng đồng hồ, chúng tôi vẫn không hỏi được bất cứ thứ gì.
"Cứ vậy hoài không được đâu, đợt bỏ phiếu hôm nay xém chút tớ phải chết rồi, nếu không nghĩ ra cách kết thúc trò này, có thể tất cả chúng ta đều chết hết." - Lý Mạc Phàm nói, mặt mày sợ hãi.
"Đúng vậy, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, phải nắm lấy thời cơ mới được." - Tôi cũng lẩm bẩm trong miệng, thời hạn tới đợt bỏ phiếu tiếp theo là chưa tới một ngày.
"Các cậu có điều tra được gì không ?" - Diệp Nhã Tuyết đến.
"Không có gì cả." - Tôi chán nản lắc đầu, gương mặt xinh đẹp của Diệp Nhã Tuyết không những không thất vọng, mà còn mỉm cười :"Thôi bỏ đi, tớ cũng chẳng điều tra được gì."
"Sao bỏ được chứ? Đừng quên đây là trò chơi chết người đó." - Tôi lo lắng nói.
"Vậy chứ có còn cách nào đâu, chết thì cúng thôi." - Diệp Nhã Tuyết mỉm cười, nét mặt không hề có chút sợ hãi nào, nói tiếp :"Nhưng nếu còn sống, mặc kệ mọi thứ, phải trải qua mỗi ngày mỗi ngày thật là vui vẻ."
Tôi bị nụ cười của cô ấy cuốn hút, không do dự, liền gật đầu :"Đúng vậy, dù sao đi nữa thì chúng ta vẫn còn sống."
Đến tận trưa, điều tra cũng chẳng có gì tiến triển, mãi đến chiều, Vương Vũ nét mặt tối sầm trở về, biểu hiện này có vẻ như cậu ấy đã đập nát chiếc siêu xe của ba cậu ấy rồi, trên mặt còn hơi bầm, chắc là bị ba đánh cũng không nhẹ.
Cũng khó trách được, đây là chiếc Bentley cả chục triệu đô, đối với người bình thường mà nói, cả đời cũng không mua nổi. Trở về cùng với Vương Vũ, còn có một vị đạo sĩ nữa.
Ông ấy mặc đạo bào, thần sắc vô cùng bình tĩnh. Vương Vũ nhìn một lượt mọi người, sau đó nói :"Các cậu đừng lo nữa, tớ đã mời được người tới bắt quỷ đây, chúng ta sẽ sớm bình an vô sự thôi."
Nói xong, cậu ấy quay người lại, thái độ kính trong nói :"Đạo trưởng, mọi sự trông cậy vào ngài."
"Ừ." - Vị đạo sĩ này thản nhiên gật đầu, đúng là phong thái khí phách của một cao nhân, trong tay ông ấy còn cầm một cái la bàn, đi thật chậm thật chậm trong lớp học.
Cả lớp vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn vị đạo sĩ, ai cũng đều bị lời nguyền khiến cho phát điên rồi, nay dạo sĩ đến, chẳng khác vì một vị Chúa cứu thế.
Vị đạo sĩ đi chầm chậm một vòng quanh lớp học, sau đó mặt trầm xuống, nói :"Ngôi trường này được xây dựng trên một mảnh đất đại hung, mà lớp học này lại ở ngay trung tâm, đây chính là quỷ nhãn, bị nguyền rủa cũng chẳng có gì lạ, nếu ta đoán không sai, các cậu đã bị oan hồn đeo bám rồi."
"Oan hồn ?" - Tôi không nhịn được mà thốt lên, các bạn học khác cũng nhao nhao hỏi :"Đạo trưởng, oan hồn đó là gì ?"
"Oan hồn là người ôm hận mà chết, vong linh tràn ngập oán giận, bọn chúng cũng như quỷ vậy, vừa hình thành là đã muốn giết người, oan hồn nào cũng vô cùng đáng sợ, bản tính thèm khát máu tanh, nếu không tiêu diệt sớm thì cả lớp các cậu đều phải chết." - Vị đạo sĩ nói, nét mặt cực kỳ bình tĩnh.
Lời của ông ấy khiến cho cả lớp kinh hãi, Vương Vũ vội nói :"Vậy ngài mau thi triển pháp diệt trừ oan hồn này đi, nếu không thì chẳng phải tụi con đều tiêu đời hết sao."
"Đây là chuyện đương nhiên, nhưng chi phí này, tôi muốn tăng lên gấp bốn." - Vị đạo sĩ nói, khiến gương mặt Vương Vũ chợt biến, nhưng rất nhanh cậu ấy đã cắn nhẹ môi, nói :"Không thành vấn đề, gấp bốn thì gấp bốn, nhưng ngài phải đảm bảo, nhất định trừ bỏ được oan hồn này."
"Không thành vấn đề, ta đã tung hoành giang hồ mấy chục năm rồi, vài cái oan hồn này không là gì cả." - Vị đạo sĩ cười, sau đó lấy từ trong túi đồ mang theo người vài thứ.
Nào là áo cà sa, nào là kiếm gỗ đào, còn có phù chú gì gì đó nữa, cả một đống lớn, ông ấy bày những thứ này lên bục giảng, rồi bắt đầu làm phép, ông ấy cầm lấy kiếm gỗ đào, miệng lầm bầm niệm thần chú.
Sau đó, ông ấy đốt một lá bùa, cắm vào cây kiếm rồi vung múa liên tục, cảnh tượng này khiến cho mọi người ngơ ngác, ai cũng nhìn ông ấy đầy mong đợi.
Vị đạo sĩ cũng không khiến chúng tôi thất vọng, ông ấy mắng nhỏ vài câu, rồi tiến về phía trước chém một nhát dứt khoát, tiếp đó, sắc mặt ông ấy tái nhợt, khóe miệng còn rỉ ra vài giọt máu.
Ông ấy từ từ thở phào nhẹ nhõm, nói :"Ta đã làm tròn bổn phận rồi, oan hồn đã bị đuổi đi, sau này các cậu sẽ không gặp nguy hiểm nữa.”
"Vậy thì tốt quá rồi, tiền bạc con sẽ trả đủ." - Vương Vũ vui mừng bước tới bên cạnh vị đạo sĩ, vừa vỗ vai ông ấy vừa nói. Nhưng đúng lúc này, sắc mặt vị đạo sĩ bỗng đông cứng lại, da dẻ trắng xanh, sau đó cả người đổ ầm lên mặt đất.
"Ôi, đạo trưởng, ngài bị sao vậy ?" - Vương Vũ cũng nhận ra chuyện không hay, vội đỡ vị đạo sĩ dậy, lúc này mới thấy, hai mắt của ông ấy đã trợn trừng, không còn thở nữa.
"Không lẽ ông ấy đã chết ?" - Cả lớp vội vàng ào lên bục giảng với hy vọng vị đạo trưởng đó vẫn bình an vô sự, nhưng vị đạo sĩ đang nằm trên đất đó, mũi không còn hơi thở và tim không còn đập nữa rồi.
"Ông ấy chết rồi." - Vương Vũ buông tay, ngỡ ngàng nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vốn nghĩ vị đạo sĩ này là cứu tinh, nhưng vị cứu tinh này đã chết rồi, khiến cho mỗi người trong lớp chúng càng trở nên lo sợ hơn.
"Có khi nào vị đạo sĩ này bị oan hồn trong lớp học của chúng ta giết chết hay không ?" - Cao Chấn nói.
"Đúng, chính xác là vậy rồi, tuyệt đối không thể lầm được."
“Là do đạo hạnh của ông ấy quá thấp, không đấu lại được oan hồn, ngược lại còn bị oan hồn giết chết.” - Đoan Mộc Hiên bước tới nói, cậu ấy bình tĩnh nhìn vị đạo sĩ trước mặt, thần sắc thản nhiên vô cùng.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !