Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 128: Có qua có lại



Phụt…



Thẩm Vạn Sơn nghe thấy câu trả lời hoàn toàn khác lạ đó thì bất ngờ đến mức phun rượu trong miệng ra.



“Con nói thế là sao?"



Thẩm Vạn Sơn cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau miệng.



Giọng nói có vẻ cực kỳ khó chịu.



Ông ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao Thẩm Mộng Đình lại đưa ra kết luận đó.



Một người đa mưu túc trí như ông ta lại bị thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như Lục Khải đùa bỡn á?



“Bố, mau xem này!”



Thẩm Mộng Đình do dự mãi mới đưa điện thoại cho Thẩm Vạn Sơn.



Thẩm Vạn Sơn nhận lấy điện thoại di động, mang theo cảm xúc thấp thỏm bất an lướt vài cái.



Sau khi đọc hết bình luận, vẻ mặt ông ta không còn sự lịch lãm và oai phong trước đó nữa.



Dáng vẻ hào hoa phong nhã cũa người tri thức cũng không còn sót lại chút nào.



Bấy giờ, ông ta như một con dã thú phát điên lên.



Sát khí, đã xuất hiện!



Mỗi một bình luận khen ngợi Lục Khải, với ông ta mà nói đều cực kỳ chói mắt.



Ông ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì thế này!



Giết người nắm quyền của phe đồng minh, trở mặt với đồng minh của mình, sao lại được mọi người khen ngợi như thế?



Khi ông ta đang khó hiểu và hoang mang, thì tổ trưởng tổ tình báo Hổ Huyệt chạy tới với vẻ mặt kích động.



“Đầu Hổ, có tình báo mới”.



Tổ trưởng quỳ một gối xuống.



“Nói!”



Giọng của Thẩm Vạn Sơn đầy trầm thấp và áp lực!



“Vừa nhận được tin tức, Long Môn và Lang Yên đã trở mặt!”



“Long Môn công bố rất nhiều bằng chứng cho thấy Lang Yên âm thầm đối phó Long Môn thế nào”.



“Hơn nữa còn tuyên bố sẽ truy sát Lang Yên trên toàn thế giới!”



Nghe thấy tin tức đó, sắc mặt Thẩm Vạn Sơn chợt đổi.



Thế nhưng có lẽ tổ trưởng của tổ tình báo quá kích động nên không chú ý tới chi tiết này.



Tên đó thao thao bất tuyệt hiến kế: “Đầu Hổ, với chúng ta mà nói, đây là một cơ hội rất tốt”.



“Chúng ta có thể nắm lấy cơ hội này, đối phó với Lang Yên trước”.



“Sau đó lại nghĩ cách giải quyết Long Môn!”



“Cút!”



Thẩm Vạn Sơn nghiến răng nghiến lợi, nhả những chữ đó qua kẽ răng.



Tổ trưởng đang nói nước miếng tung tóe nghe thấy thế thì trợn mắt há hốc miệng.



Mãi đến khi rời đi, tổ trưởng vẫn không hiểu rốt cuộc mình đã nói sai cái gì mà lại chọc giận Đầu Hổ.



Thẩm Vạn Sơn tái mặt, vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.



Thẩm Mộng Đình bên cạnh trực tiếp hất văng cả màn, sơn hào hải vị văng khắp nơi.



Tức giận! Nhục nhã!



Bọn họ cứ tưởng mình sẽ chiếm được một món hời lớn từ Lục Khải.



Cứ tưởng sẽ đẩy Lục Khải vào con đường cùng.



Cuối cùng lại phát hiện ra, từ đầu đến cuối Lục Khải vẫn luôn đùa bỡn với họ như một con khỉ.



Lặng lẽ chơi đùa bọn họ trong lòng bàn tay.



“Tất cả tập trung, theo tôi đuổi theo Long Hồn, đừng để anh ta chạy thoát!”



Thẩm Mộng Đình hét to với giọng nói đầy sắc bén và tức giận.



Hét xong, cô ta nhanh chóng dẫn đầu lao ra ngoài.



“Bậy bạ!”



Thẩm Vạn Sơn lạnh giọng nói.



Lời vừa nói ra, các chiến sĩ đang lao ra ngoài với lửa giận ngập trời đều dừng bước, như tượng sắt đứng yên tại chỗ.



Thẩm Vạn Sơn dùng hai chữ đơn giản thể hiện ra quyền khống chế tuyệt đối của ông ta với Hổ Huyệt.



“Bố, nếu không đuổi theo thì không kịp nữa!”



Thẩm Mộng Đình tức đến mức giậm chân: “Long Hồn sỉ nhục chúng ta, còn lừa mất Ngưu Hoàng thiên nhiên trăm năm!”



“Chuyện này, không thể để yên được!”



“Con thấy mình mất mặt như thế vẫn chưa đủ hả?”



Thẩm Vạn Sơn nhìn thẳng vào Thẩm Mộng Đình: “Con gióng trống khua chiêng đuổi theo Long Hồn, đòi lại vị thuốc bố đã tặng cho nó”.



“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì người khác sẽ nhìn Hổ Huyệt chúng ta thế nào?”



“Hơn nữa, con mang bao nhiêu người, có thể bắt được nó không?”



“Đừng làm ra chuyện mất mặt thêm nữa đi!”



Mặt Thẩm Vạn Sơn đầy bình tĩnh, đứng dậy đi ra ngoài.



“Bố à, thế chuyện này…"



“Lần này thế cục thay đổi rồi, nó tới xin dược liệu, chúng ta bố thí cho nó, có qua có lại thôi, có vấn đề gì không?”



Thẩm Vạn Sơn quay đầu, nhìn sang Thẩm Mộng Đình.



“Không… Không có vấn đề gì!”



“Thế chẳng phải là xong rồi ư?”



Thẩm Vạn Sơn xoay người, tiếp tục ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Báo cho các chiến sĩ, huấn luyện đặc biệt một tháng, thành tích không tăng lên 5% thì cút hết đi!”



Nói xong, Thẩm Vạn Sơn dùng sức đẩy cánh cửa phòng họp ra.



Rầm!



Cánh cửa đập thật mạnh vào vách tường.



Cả tòa nhà đều run lên.



Mọi người đều có thể cảm nhận được sự tức giận của Thẩm Vạn Sơn.



Ông ta nói thế cục đã thay đổi, nhưng mọi người đều biết chuyện này ông ta sẽ không để yên!



Đầu Hổ có bao giờ phải chịu cơn tức lớn như thế?



Toàn bộ chiến sĩ của Hổ Huyệt bắt đầu huấn luyện đặc biệt suốt một tháng trời.



Một tháng sau, Đầu Hổ chắc chắn sẽ thay đổi tất cả mọi thứ, bắt Long Hồn phải trả lại cho bằng hết!



Đối đầu với mệnh lệnh gần như điên cuồng của Đầu Hổ, không ai dám oán than nửa lời.



Ai cũng biết rất rõ, trong cuộc chiến không hề có khói thuốc súng này.



Thẩm Vạn Sơn, thua đến nỗi người đầy vết thương.



Ông ta tự nhận bản thân là lắm mưu nhiều kế, chẳng những không thể khiến Lục Khải thân bại danh liệt.



Ngược lại còn giúp Lục Khải làm được việc!



Lúc này, Lục Khải và Hắc Vũ đã sớm lái xe rời khỏi địa bàn của Hổ Huyệt.



Hắc Vũ đang lái xe với tâm trạng cực kỳ tốt, cứ luôn miệng ngâm nga mãi.



Sảng khoái, hả giận!



Trận chiến lần này, toàn thắng!



Anh ta nhìn Lục Khải ngồi phía sau qua kính chiếu hậu: “Long Hồn, anh thật là khí phách!”



“Im hơi lặng tiếng khiến Đầu Hổ ngoan ngoãn giao dược liệu ra!”



Lục Khải cầm Ngưu Hoàng thiên nhiên trăm năm trong tay, cười đầy hờ hững.



Đối với những chuyện đó, anh không hề có vẻ hưng phấn.



Anh hết sức thong dong và bình tĩnh, như thể tất cả đều là lẽ đương nhiên.



“Đừng vui vẻ quá sớm”.



Lục Khải nhìn Hắc Vũ: “Sau khi trở về phải theo dõi chặt chẽ từng hành động của Hổ Huyệt”.



“Bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”.



“Còn nữa, tiếp tục theo dõi Lang Yên”.

Chương 129: Năm Chu Mỹ Liên



“Bây giờ chúng ta hai mặt trước sau đều thụ địch, không thể lơ là được”.



“Rõ, Long Hồn, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp chu đáo”.



Hắc Vũ nhận lệnh, còn chưa kịp gọi điện thoại để căn dặn mệnh lệnh thì sau lưng đã có tiếng động cơ gầm gú.



Anh ta nhíu mày, cảnh giác quan sát kính chiếu hậu.



Nhìn thấy sau lưng có năm chiếc xe đuổi theo.



“Người Hổ Huyệt cũng mặt dày mày dạn quá nhỉ!”



Hắc Vũ vừa càu nhàu vừa giẫm mạnh chân ga, nhanh chóng lao về phía trước.



Nhưng hành động của anh ta không thể cắt đuôi được chiếc xe phía sau, ngược lại khoảng cách còn kéo gần lại.



Lục Khải quay sang nhìn vài lần: “Tấp vào, dừng xe”.



“Long Hồn, không thích hợp lắm đâu, đây là địa bàn của Hổ Huyệt, tôi lo lắng...”



Hắc Vũ đầy lo lắng mở miệng.



“Bọn họ không phải là người của Hổ Huyệt!”



Lục Khải ngắt lời, cực kỳ khẳng định nói.



Hửm?



Nghe nói thế, Hắc Vũ có chút hoang mang.



“Thứ nhất, Đầu Hổ vẫn luôn thể hiện mình là người nho nhã, càng như thế thì ông ta càng để ý đến thanh danh”.



“Ông ta muốn thắng chúng ta cũng phải thắng quang minh chính đại, mấy mánh lới sau lưng đó ông ta cảm thấy mất mặt nên không muốn làm!”



“Thứ hai, anh cũng nói rồi, đây là địa bàn của Hổ Huyệt, Đầu Hổ đã chứng kiến thực lực của chúng ta rồi, nếu ông ta đuổi theo thật thì liệu có cử mỗi năm chiếc xe thế không?”



Lục Khải phân tích khiến Hắc Vũ chợt hiểu ra ngay.



“Ở địa bàn của Hổ Huyệt, không phải người bên họ thì còn là ai được chứ?”



Hắc Vũ thả chậm tốc độ xe, vừa đi vừa nói thầm.



Bọn họ vừa mới đỗ xe lại thì năm chiếc xe sau lưng đã bao vây tới.



Đôi bên chưa có ai xuống xe, dường như là cùng kéo kính cửa sổ xuống chung một lúc.



Hắc Vũ nhìn thấy người lái một trong những chiếc đó thì vô cùng bất ngờ.



“Là bà?”



Sau khi thốt lên, anh ta không nhịn được đảo mắt nhìn bốn chiếc xe khác.



Nếu như người lái chiếc đầu tiên chỉ là bất ngờ, thì bốn tài xế còn lại khiến Hắc Vũ đầy kinh hoàng, thậm chí còn rợn hết cả tóc gáy.



“Long Hồn, đây… Chuyện này rốt cuộc là sao thế?”



Da đầu Hắc Vũ run lên, cả người nổi da gà nhìn Lục Khải.



Anh ta vào nam ra bắc chinh chiến suốt nhiều năm, tự nhận bản thân kiến thức rộng rãi, nhưng tình huống trước mắt thì đúng là lần đầu tiên gặp.



Anh ta thấy rất rõ, năm người trên năm chiếc xe đó.



Năm người đó có dáng vẻ giống hệt Chu Mỹ Liên.



Mặt Lục Khải đầy bình tĩnh, ánh mắt lạnh như băng đảo qua cả năm người.



Năm người này không hề hoảng sợ khi đối mặt với ánh mắt Lục Khải.



Một giây sau đó, trên tay năm người xuất hiện năm khẩu súng nhắm thẳng về phía Lục Khải.



Không khí, chợt đổi!



“Các người muốn làm gì?”



Hắc Vũ như mãnh thú gào lên.



Lục Khải bình tĩnh vỗ vai Hắc Vũ: “Bình tĩnh một chút, gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ và quan sát nhiều lên!”



Nói xong, Lục Khải đảo mắt qua năm người kia: “Mấy cái trò mèo đó chơi có vui không?”



Ha ha ha…



Năm người liên tục cười duyên, căn bản không hề để Lục Khải vào mắt.



Bọn họ cùng bóp cò súng, năm họng súng cùng bắn ra năm tia nước.



Súng bắn nước!



“Quả nhiên là Long Hồn, bội phục!”



“Chúng tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, khoảng thời gian sắp tới nhất định phải cẩn thận, nguy hiểm sẽ ập tới bất kỳ lúc nào”.



Năm người nói xong thì liên tục cười quyến rũ, vẻ mặt đầy vẻ bí ẩn.



“Long Hồn, tạm biệt! Mong là tất cả sẽ thuận lợi!”



Nói xong, năm người phụ nữ giống Chu Mỹ Liên như đúc không ngừng giẫm chân ga, động cơ phát ra tiếng gầm rú ầm ầm.



Giây sau đó, bọn họ chia nhau ra năm hướng rời khỏi đó.



Đoàng đoàng đoàng…



Năm tiếng súng cực kỳ chói tai trong tiếng gầm rú của ô tô.



Nam chiếc xe đang lao nhanh phía trước cùng nổ lốp và chạy lệch vào ven đường.



“Bắt sống!”



Lục Khải nhẹ nhàng bâng quơ nói.



“Rõ!”



Hắc Vũ nghẹn một bụng lửa giận, mở cửa, xuống xe.



Chưa đến một phút, năm người phụ nữ trang điểm rực rỡ, mặc sườn xám đã quỳ xuống trước xe với vẻ mặt kích động.



Lục Khải chậm rãi xuống xe, trong tay là một khẩu súng.



Họng súng, lướt qua năm người.



“Nhắc nhở Long Hồn? Các người cũng xứng ư?”



“Dùng súng chĩa vào Long Hồn, còn tạm biệt Long Hồn?”



Hắc Vũ tức giận gào lớn, vừa nói vừa nhấc chân lên đá bọn họ không hề lưu tình.



“Tôi… Đó chỉ là súng bắn nước, chúng tôi cũng chỉ đùa với các người thôi mà?”



“Đùa? Chúng ta thân lắm hả?"



“Chu Mỹ Liên còn chưa đủ tư cách để đùa với Long Hồn, huống chi là các người!”



Đoàng, đoàng, đoàng…



Năm tiếng súng vang lên.



Năm người bọn họ trúng đạn ở giữa trán, ngã vào trong vũng máu.



Lục Khải đảo mắt nhìn Hắc Vũ: “Cần gì phải nói chuyện với người chết?”



Nói xong, cất súng, lên xe.



Sau khi Hắc Vũ lấy lại tinh thần thì không hề chậm trễ, nhanh chóng lên xe và tiếp tục chạy đi.



Trên xe, Lục Khải nhận được điện thoại đến từ Chu Mỹ Liên.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK