Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 124: Miễn cưỡng chấp nhận!



Chìa tay lấy bình thứ hai!



Cũng như vậy, một hớp uống hết, cạn sạch sẽ rượu trong bình.



Bốp!



Lục Khải đánh vỡ bình rượu thứ hai xuống đất.



Hai bình rượu nuốt xuống bụng, Lục Khải vô cùng tỉnh táo như thường.



Anh vẫn giữ nụ cười trên mặt, cử chỉ khéo léo.



Xung quanh yên tĩnh không tiếng động.



Ở đây có rất nhiều người tửu lượng cao.



Nhưng chỉ dựa vào uống rượu mà có thể uy chấn xung quanh thì chỉ có một người này.



Sức mạnh toàn thắng.



Lục Khải đẩy hai bình rượu Hắc Vũ vừa mở ra đến trước mặt Thẩm Mộng Đình.



Thẩm Mộng Đình ứng phó không kịp.



“Cậu Thẩm, lời xin lỗi của tôi, cô không chấp nhận?”



Lục Khải nhìn thẳng vào Thẩm Mộng Đình, khẽ hỏi.



“Miễn cưỡng chấp nhận!”



Thẩm Mộng Đình vẫn cắn răng kiên trì ở trước mặt Lục Khải.



“Vậy, rượu này, không uống?”



“Có qua có lại quan hệ mới được lâu dài, cậu Thẩm không uống, không biết là không coi Long Hồn ra gì hay xem thường Long Môn?”



Lục Khải lời ít ý nhiều, đẩy Thẩm Mộng Đình và Hổ Huyệt lên đầu sóng ngọn gió!



Giống như Lục Khải là người anh hùng trượng nghĩa, còn Hổ Huyệt lại không hiểu quy củ.



Thẩm Mộng Đình giận dữ trợn mắt nhìn Lục Khải.



Cô ta đã hoàn toàn thất bại, nhưng ở trước mặt mọi người lại không thể bực tức rời đi.



Chỉ có thể bị động tiếp nhận!



“Chỉ hai bình rượu này mà có thể làm khó khăn đến cậu Thẩm tôi?”



Dứt lời, Thẩm Mộng Đình cầm bình rượu lên, há miệng uống rượu.



Vừa uống được hai ngụm đã ho khan.



Lục Khải rất rộng lượng cầm bình rượu còn lại kia, không giống với vẻ khổ sở của Thẩm Mộng Đình, anh ung dung uống hết bình rượu.



Uống xong, anh lắc lắc bình rượu: “Cô gái nhỏ, tôi giúp cô, không cần cảm ơn!”



Lục Khải rất rõ, đến Hổ Huyệt là nhờ cậy Thẩm Vạn Sơn, anh không thể để Thẩm Mộng Đình không thoát ra được.



Nhưng ba chữ cô gái nhỏ lại kích thích sâu sắc vào dây thần kinh nhạy cảm của Thẩm Mộng Đình.



Cô ta dốc hết toàn lực, nhưng Lục Khải lại chỉ coi cô ta là trẻ con.



Cảm giác thất bại và nhục nhã nảy sinh trong lòng.



“Tôi phải giết anh!”, Thẩm Mộng Đình cắn răng nghiến lợi hét lớn.



“Cô dám!”, Hắc Vũ tiến lên, đối chọi gay gắt.



Bầu không khí kìm nén mà vắng lặng.



Đại chiến, chạm một cái liền bùng nổ...



“Nói gì vậy!”



Lục Khải và Thẩm Vạn Sơn hai miệng đồng thanh.



Hai người mặc dù nhìn nhau.



Nghe thì giống như đang trách người của mình.



Nhưng từ trong ánh mắt ôn hòa của bọn họ có thể cảm nhận được lời này là đang nói cho đối phương nghe.



Bảo vệ con cái bằng lời nói đầy sắc bén!



Thẩm Mộng Đình và Hắc Vũ sau khi không cam lòng nhìn nhau, mỗi người lùi về phía sau Thẩm Vạn Sơn và Lục Khải.



Thẩm Vạn Sơn đích thân rót rượu cho Lục Khải, mặt nở nụ cười, động tác ưu nhã, ra vẻ quý ông.



Nhất cửa nhất động vẫn giống như trước, không xảy ra chuyện gì.



“Long Hồn đích thân đến nhà tôi cần thứ đồ gì vậy?”



Rót rượu xong, Thẩm Vạn Sơn ân cần hỏi.



“Đầu Hổ, tôi muốn…”



“Nào, uống rượu!”



Thẩm Vạn Sơn nâng ly rượu, mỉm cười cắt lời Lục Khải.



“Tôi đại diện Hổ Huyệt, hoan nghênh cậu đại giá đến chơi!”



“Chờ cơm nước no nê, những chuyện khác đề dễ nói!”



Lục Khải trong lòng không vui, nhưng vẫn vui vẻ tiếp đón: “Cạn!”



Lục Khải uống một hơi cạn sach rượu trong ly.



“Sảng khoái!”



Thẩm Vạn Sơn cầm ly rượu, một hơi uống hết một bình rượu.



Bốp!



Bình rượu bị ông ta đập vỡ.



“Tôi thay mặt con gái chấp nhận lời xin lỗi của cậu!”



“Hổ Huyệt trước giờ không cần đến sự giúp đỡ của người khác!”



“Bởi vì chúng tôi có thực lực này”.



Cho dù là bày tỏ thái độ, mặt Thẩm Vạn Sơn vẫn giữ nụ cười.



Nói xong, lập tức lật bài, cười lớn: “Hôm nay có rượu ta say đã, ngày mai buồn để ngày mai buồn”.



Thẩm Vạn Sơn mở rượu, muốn tiếp tục rót rượu cho Lục Khải.



Lần này Lục Khải từ chối, úp ngược ly rượu tinh xảo lên bàn.



Mặc dù anh đi nhờ người ta, nhưng tuyệt đối không để cho bất kỳ ai xẻ thịt.



“Long Hồn, coi thường rượu đục của tôi?”



Thẩm Vạn Sơn mở miệng hỏi thẳng.



“Đầu Hổ nói quá lời rồi, uống rượu để giải trí, sau khi làm việc xong rồi lại vui vẻ, được không?”



Lời vừa nói ra, nụ cười trên mặt Thẩm Vạn Sơn biến mất, khuôn mặt thư sinh lại có thêm vài phần nghiêm túc.



Ông ta đặt bình rượu xuống, đẩy gọng kính vàng.



“Đương nhiên không thành vấn đề, mời Long Hồn nói!”



“Tôi không mời mà tới là muốn xin Ngưu Hoàng tự nhiên trăm năm, để cứu tính mạng con gái tôi”.



Lục Khải đi thẳng vào vấn đề.



“Long Hồn tuổi trẻ tài cao, đã sớm làm bố rồi? Chúc mừng chúc mừng!”



Hai tay Thẩm Vạn Sơn chắp lại, vô cùng khách sáo.



Mặc dù nói là vậy, nhưng trên mặt ông ta lại không có bất kỳ gợn sóng nào.



“Ngưu Hoàng tự nhiên trăm năm, tôi có”.



Thẩm Vạn Sơn thoải mái thừa nhận, nhưng trên mặt thoáng qua một tia khó xử.



“Long Hồn có nhờ vả, vốn dĩ tôi không muốn cất giữ, nhưng thật không đúng lúc rồi, con gái tôi đã đặt trước loại dược liệu này!”



Thẩm Vạn Sơn tiếc nuối nói: “Chờ con gái tôi hai mươi lăm tuổi sẽ tiến hành bổ sung thuốc cho nó, Ngưu Hoàng tự nhiên trăm năm là thuốc chính!”



“Quả thực xin lỗi, thương mà không giúp được gì!”

Chương 125: Hai phương án



Thẩm Vạn Sơn nhìn thẳng vào Lục Khải: “Chính sự đã bàn xong xuôi, bây giờ có thể uống rượu chưa?”



“Đầu Hổ, Ngưu Hoàng tự nhiên trăm năm rất quan trọng đối với con gái tôi! Ông xem, chuyện này còn có khả năng thay đổi được không?”



Vì Lục Viên Hàn, Lục Khải khẽ cúi đầu, khẩn cầu Thẩm Vạn Sơn.



Mọi người đều chấn động với hành động này của Lục Khải.



Long Hồn là người thế nào?



Đứng đầu trong tập đoàn lính đánh thuê, được thế giới công nhận!



Một con người quả quyết sát phạt, đã nói là làm, nhưng lại vì con gái mà cầu xin Thẩm Vạn Sơn.



Đổi thành bất kỳ một ai đó cũng sẽ cảm thấy rất có mặt mũi.



Nhưng duy chỉ có Thẩm Vạn Sơn mặt như giếng cổ không gợn sóng, không biểu lộ cảm xúc.



Vẻ ung dung thản nhiên của ông ta như thể chuyện Lục Khải cầu xin mình là điều đương nhiên.



“Thay đổi sao? Tất nhiên được!”



Nụ cười trên mặt Thẩm Vạn Sơn giống như sóng giữa mặt nước bằng phẳng, dần dần lan truyền ra.



“Có hai phương án cho cậu tham khảo”.



Thẩm Vạn Sơn nhìn Lục Khải, trong lòng đã có dự tính.



“Mời nói!”



“Thứ nhất, mượn tay cậu diệt Lang Yên!”



Ồ?!



Nghe thấy phương án này, mọi người đều sửng sốt.



Ở giới lính đánh thuê, ai cũng biết Long Môn và Lang Yên là đồng minh thân thiết nhất.



Lục Khải sẽ vì Ngưu Hoàng tự nhiên trăm năm giúp đỡ Hổ Huyệt đối phó Lang Yên, bị đồng nghiệp trong binh đoàn lính đánh thuê phỉ nhổ?



Phương án này theo như mọi người thấy, dù lời ít ý nhiều, nhưng không có khả năng thực hiện!



Điều này quả thật là làm khó Lục Khải.



“Phương án khác thì sao?”



Lục Khải hỏi.



Thẩm Vạn Sơn đã sớm chuẩn bị xong xuôi, thu hồi lại nụ cười, trong đôi mắt lóe lên sát khí hùng hổ dọa người.



“Thứ hai, để con gái tôi chết!”



Đối với phương án này, Lục Khải không nhịn được ngẩng đầu, liếc nhìn Thẩm Vạn Sơn mấy lần.



Giết con gái của Đầu Hổ ở Hổ Huyệt?



Lục Khải không phải không làm được.



Nhưng lựa chọn rất đơn giản, Lục Khải cần gì phải làm lớn chuyện?



Cộp!



Thẩm Vạn Sơn vừa dứt lời, trong phòng yến hội, chiến sĩ Hổ Huyệt dùng sức đạp đất, tất cả mọi người khí thế hung hăng đứng dậy, ánh mắt căm tức nhìn chằm chằm Lục Khải và Hắc Vũ.



Bọn họ đang dùng hành động thực tế gây áp lực cho Lục Khải.



Mặt Thẩm Vạn Sơn hiện ra nụ cười đắc ý.



Ông ta cho rằng trong hai phương án này, Lục Khải sẽ không chọn cái nào.



Thứ ông ta muốn chính là như vậy, cho Lục Khải cảm giác hy vọng, rồi lại khiến anh tuyệt vọng.



“Đừng có vô lễ!”



Thẩm Vạn Sơn cố làm vẻ tức giận trách móc: “Long Hồn là khách quý!”



Dứt lời, tất cả chiến sĩ đều theo nhịp ngồi xuống.



Ông ta không phải đứng ở góc độ của Lục Khải để cân nhắc vấn đề, mà dùng hành động đơn giản nhất để thể hiện năng lực điều hành chiến sĩ Hổ Huyệt và sức mạnh kiểm soát của ông ta với Hổ Huyệt.



Mỗi chi tiết đều là một kiểu khoe khoang rất tự nhiên.



Đây chính là Thẩm Vạn Sơn.



Thẩm Vạn Sơn tự rót rượu, chủ động gắp một miếng thịt cho Lục Khải: “Long Hồn, suy nghĩ kỹ chưa?”



“Tôi đang đợi câu trả lời của cậu”.



“Nghĩ kỹ rồi”.



Lục Khải cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát mở miệng: “Tôi chọn phương án thứ nhất, đối phó với Lang Yên!”



Hả?!



Đối với câu trả lời này, Thẩm Vạn Sơn không kịp chuẩn bị.



Lục Khải nổi tiếng có tình nghĩa.



Anh lại muốn đối phó với Lang Yên?



Đây chính là tự đập đi danh hiệu của chính mình!



Nhưng Thẩm Vạn Sơn chỉ kinh ngạc trong lòng, không biểu hiện chút gì ra ngoài mặt.



Lựa chọn này của Lục Khải đối với ông ta là vô cùng có lợi!



Ông ta có thể tận dụng tình hình để phát huy, từ đó chiếm ưu thế trong cuộc tỷ thí với Long Môn.



“Long Hồn, cậu nghĩ xong rồi?”



Thẩm Vạn Sơn mặt đầy kinh ngạc hỏi.



“Đương nhiên, quân tử không nói đùa!”



Thật ra thì Lục Khải đã âm thầm bố trí, chuẩn bị một lần đánh rớt Lang Yên.



Phương án Thẩm Vạn Sơn tự cho rằng là xảo quyết lại đúng ý Lục Khải.



“Long Hồn, miệng đã nói, đúng vậy, Thẩm mỗ tôi không dễ bị lừa đâu”.



“Ông nói đi, bảo tôi làm gì!”



“Rất trùng hợp, mấy ngày trước tôi bắt được người của Lang Yên, nghe nói địa vị rất cao, tôi muốn mượn tay cậu diệt trừ cô ta!”



“Mà tôi sẽ đích thân quay video đăng lên internet, chia sẻ với người trong giới, cậu thấy thế nào?”



Thẩm Vạn Sơn đã sớm có tính toán, mỉm cười nhìn Lục Khải.



Đương nhiên Lục Khải biết rõ, Thẩm Vạn Sơn muốn khích bác ly gián, châm dầu vào lửa.



Nhưng chút trò lừa bịt này có là gì?



“Không thành vấn đề, ông dẫn người đó đến, tôi đích thân ra tay”.



“Được!”



Thẩm Vạn Sơn phẩy tay một cái, hai thuộc hạ đi đến phòng tiệc.



“Long Hồn, cậu nghĩ cho kỹ đi, mũi tên bắn ra không quay lại được đâu, hậu quả việc làm này là gì, cậu biết chứ?”



“Biết, không có bất kỳ hậu quả gì!”



Lục Khải tràn đầy tự tin trả lời.



Lục Khải đã nắm giữ chứng cứ Lang Yên hãm hại Long Môn.



Anh làm như vậy là hợp tình hợp lý.



Sự tự tin của Lục Khải khiến Thẩm Vạn Sơn rất khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK