Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121: Hổ Huyệt không có đàn ông?



Anh đi về phía trước, tựa người vào nắp động cơ, châm điếu thuốc, ngậm lên môi.



“Tất cả đi ra, tôi đến!”



Lục Khải phun một vòng khói.



Anh cũng không cảnh giác nhìn xung quanh, mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thưởng thức bầu trời được nắng chiều nhuộm đỏ.



Cộp, cộp, cộp…



Lời vừa dứt, bốn phương tám hướng vang lên tiếng bước chân đều đều.



Bụi nổi lên bốn phía, mặt đất khẽ chuyển động.



Cờ chiến tung bay, tiếng kêu ngút trời.



Quân Hổ Huyệt ngạo nghễ bước đến.



Người dẫn quân chính là Thẩm Mộng Đình.



Cô ta bây giờ mặc quân phục, tư thế anh hùng hiên ngang.



Tay cầm kiếm bội, nhìn thẳng về phía Lục Khải.



“Người đến là ai?”



Trong giọng nói sắc bén như chuông bạc của cô ta để lộ uy nghiêm có một không hai.



Nghe thấy câu hỏi, Lục Khải cũng không thèm nhìn Thẩm Mộng Đình, mắt vẫn dừng lại ở nắng chiều.



Thuốc hút hết hơi này đến hơi khác.



Vẻ không buồn quan tâm của Lục Khải khiến mày liễu Thẩm Mộng Đình dựng đứng, mặt đầy tức giận.



“Người bị dọa sợ, ngay cả nói cũng không dám nói?”



Lục Khải ném tàn thuốc xuống đất, nhấc chân đạp đạp.



“Hổ Huyệt không có đàn ông?”



“Đừng vô lễ!”



Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Mộng Đình lóe lên một tia sát khí.



“Tôi là cậu Thẩm của Hổ Huyệt!”



Ồ?!



Nghe thấy đối phương tự giới thiệu, Lục Khải không nhịn được liếc nhìn mấy lần.



Từ lâu đã nghe đồn về cậu Thẩm của Hổ Huyệt.



Nhưng không ngờ lại là phụ nữ.



Cho đến giờ, anh vẫn cho rằng hậu nhân của Đầu Hổ là con trai!



“Hóa ra là cậu Thẩm, được nhờ được nhờ! Long Hồn của Long Môn!”



Lục Khải tự giới thiệu.



“Anh chính là Long Hồn?”



Thẩm Mộng Đình không nhịn được liền dùng ánh mắt dò xét quan sát Lục Khải.



Cô ta vốn cho rằng Long Hồn thanh danh hiển hách chí ít cũng phải cùng thế hệ với bố mình.



Không ngờ Long Hồn lại trẻ như vậy.



Hơn nữa còn rất đẹp trai!



“Muốn làm gì?”



Thẩm Mộng Đình lạnh lùng nhìn về phía Lục Khải.



“Lần đầu đến vùng đất trù phú, xin Đầu Hổ một món đồ”.



Lúc nói chuyện, Lục Khải nhìn xung quanh: “Đầu Hổ không tới?”



“Bố tôi ở đại bản doanh, đích thân chuẩn bị rượu thịt thượng hạng, chờ Long Hồn đại giá”.



“Vô cùng cảm kích!”



Lục Khải chắp hai tay, bước về phía trước.



Nhưng quân Hổ Huyệt Thẩm Mộng Đình dẫn đầu không nhường nửa bước, giống như tường đồng vách sắt, không chút nhúc nhích.



Lục Khải dừng bước lại, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thẩm Mổng Đình.



“Cậu Thẩm, ý gì vậy?”



“Mong Long Hồn lượng thứ, đến đây thì phải làm theo quy tắc của chúng tôi!”



“Muốn gặp bố tôi thì phải qua cửa ải này của tôi trước!”



“Quân Hổ Huyệt đón khách là truyền thống của Hổ Huyệt, bố tôi chỉ gặp người có năng lực”.



Thẩm Mộng Đình nói đầy ngạo nghễ, tay cầm kiếm bội muốn thử.



Quân Hổ Huyệt sau lưng đã chuẩn bị xong, chờ đợi cậu Thẩm phát lệnh.



Ánh mắt Lục Khải quét qua mỗi người.



Thấy anh không tỏ thái độ, Thẩm Mộng Đình lộ vẻ châm biếm: “Sao hả? Long Hồn sợ?”



Lục Khải cười thản nhiên: “Đúng là sợ, tôi sợ mấy người thua quá thảm!”



“Cái gì?”



“Là Hổ Huyệt xem thường Long Hồn tôi hay cậu Thẩm không coi tôi ra gì? Dẫn theo đám xấu xí này muốn cản đường tôi?”



Giọng nói Lục Khải càng ung dung, Thẩm Mộng Đình lại càng tức giận.



Đây không những đang chế giễu cô ta, mà còn coi thường quân Hổ Huyệt!



“Long Hồn, đắc tội rồi!”



Thẩm Mộng Đình rút kiếm bội, giơ cao đến đỉnh đầu.



“Quân Hổ Huyệt bày trận, giết địch!”



Cộp, cộp!



Chiến sĩ xung quanh hai chân đạp mạnh xuống đất.



Khí thế hào hùng!



Bọn chúng soi sáng cho nhau, đồng thời chạy thật nhanh.



Giống như tường đồng vách sắt, giọt nước không lọt.



Thẩm Mộng Đình tay cầm kiếm bội, miệng nhếch lên, vẻ mặt lộ ra nụ cười đắc ý.



Theo như cô ta thấy, Long Hồn vẫn không động đậy, cũng chỉ như vậy mà thôi!



Quân Hổ Huyệt mà cô ta huấn luyện thắng chắc!



“Long Hồn, xin chỉ giáo!”



Thẩm Mộng Đình mở miệng khiêu khích.



“Cậu Thẩm nhận thua không?”



Giây tiếp theo, một giọng nói nhỏ nhẹ lướt đến bên tai Thẩm Mộng Đình.



Giọng nói nhẹ bỗng khiến toàn thân Thẩm Mộng Đình nổi da gà.



Nghiêng người nhìn kỹ, Lục Khải vốn dĩ cách mười bước chân, hiện giờ thần không biết quỷ không hay xuất hiện lại sau lưng cô ta.



Hơn nữa kiếm bội trong tay cô ta đã bị Lục Khải cướp đi.



Lưỡi kiếm sắc bén vén mái tóc dài đen nhánh của Thẩm Mộng Đình lên.



Chỉ cần kiếm động, mái tóc dài sẽ bị chém xuống.



“Anh… anh đừng làm loạn!”



Thẩm Mộng Đình hốt hoảng, mặc dù cô ta tự xưng là cậu, nhưng thứ cô ta thích nhất chính là mái tóc dài này.



Ánh mắt Lục Khải khinh thường nhìn quân Hổ Huyệt ở bốn phía: “Giải tán trận, lùi về phía sau!”



Bắt giặc phải bắt vua trước!



Lục Khải đích thân làm mẫu, lên lớp cho Thẩm Mộng Đình xem.



“Cậu Thẩm, nếu là chiến trường thật, quân Hổ Huyệt đã chết rồi!”



Nói xong, Lục Khải ném kiếm rơi xuống đất.



Suy cho cùng Lục Khải đến Hổ Huyệt để cầu Đầu Hổ, hơn nữa Thẩm Mộng Đình là con gái ông ta.



Lục Khải cũng không xuống tay.



“Tránh đường, dẫn tôi đi gặp Đầu Hổ!”



Nghe Lục Khải nói vậy, Thẩm Mộng Đình chu mỏ không phục.



Người ngạo mạn như cô ta từ lúc nào lại bị người ta ra lệnh như vậy?



Ngay lúc trong lòng cô ta suy nghĩ nên đối phó với Lục Khải thế nào, tiếng xe nổ ầm ầm vang lên.



Theo âm thanh nhìn lại, mười mấy chiếc xe địa hình Mercedes-Benz Big G màu đen nối đuôi nhau đi đến.



Xe dừng lại, Thẩm Vạn Sơn bước xuống đầu tiên.

Chương 122: Phô diễn thực lực rất tinh tế



Ông ta sải bước tiến về phía trước, chìa tay ra giống như gặp lại bạn cũ, vui vẻ chào đón: “Long Hồn thân mến, không thể tiếp đón từ xa, xin Long Hồn thứ lỗi!”



Đối với thân sĩ như Thẩm Vạn Sơn, Lục Khải cũng khó giấu nổi bất ngờ.



Dù là góp vui lấy lệ cũng diễn như thật.



“Đầu Hổ khách sáo rồi, tôi tự chủ động đến thăm, mong rằng Đầu Hổ lượng thứ”.



Hai người mỉm cười, tay siết chặt, dò xét lẫn nhau.



Càng dùng sức, càng chấn động.



Hai người kẻ tám lạng người nửa cân.



Bọn họ mặt mày vui vẻ chào đón, hỏi han lẫn nhau.



Bầu không khí hòa hợp!



Chỉ có điều tay bọn họ đỏ lên, thậm chí còn có chút tiếng vang truyền đến.



Sau mấy giây, hai người cùng thu lực.



Nụ cười che giấu cuộc tỷ đấu không tiếng động.



Thẩm Vạn Sơn đã nhìn Lục Khải bằng cặp mắt khác.



“Mộng Đình, con làm gì vậy? Bố bảo con chào đón Long Hồn, con chào đón như vậy sao?”



“Mau xin lỗi Long Hồn, về nhà rửa mặt chải đầu trang điểm, chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon!”



Thẩm Vạn Sơn cố làm vẻ tức giận khiển trách Thẩm Mộng Đình.



Thẩm Mộng Đình oan ức, cô ta mím môi, bất đắc dĩ khom người trước mặt Lục Khải.



“Trước kia có đắc tội, xin Long Hồn tha thứ”.



“Từ trước đến nay tôi không tính toán với con gái!”



Lục Khải cười trả lời.



Con gái?!



Nghe thấy hai chữ này, mắt đẹp của Thẩm Mộng Đình trợn tròn, căm tức nhìn Lục Khải.



“Tôi không phải con gái nữa, hừm!”



Thẩm Mộng Đình nói xong, giận dỗi xoay người, nhảy lên xe rời đi.



Cô ta phải quay về trang điểm thật xinh đẹp, cô ta muốn chứng minh, để Lục Khải phải nhìn mình với con mắt khác!



Thấy Thẩm Mộng Đình ngẩng cao đầu bước đi, Thẩm Vạn Sơn bất đắc dĩ lắc đầu.



“Con bé này bị tôi chiều hư rồi, Long Hồn xin hãy tha thứ”.



“Cô gái nhỏ, có chút xúc động là chuyện bình thường”.



Lục Khải rộng lượng nói.



“Không biết Long Hồn đại giá đến chơi có việc gì không?”



Thẩm Vạn Sơn làm ra động tác tay, mời Lục Khải lên xe, vừa đi vừa hỏi.



“Đầu Hổ, không giấu ông, lần này tôi không mời mà tới là muốn xin ông một món đồ!”



“Ha ha ha ha…”



Thẩm Vạn Sơn cười lớn, ông ta không gấp gáp hỏi: “Long Hồn đến tìm tôi là xem trọng tôi rồi!”



“Đi, đến nhà tôi ăn uống trước, nói chuyện thiên hạ, ăn uống no say xong rồi lại bàn chính sự! Chỉ cần cậu có cầu, tôi đáp ứng!”



Lục Khải nghe thấy lời mời của Thẩm Vạn Sơn, anh cười nhạt.



Lời càng dễ nghe, chuyện càng khó làm!



Nhưng dù khó làm đi nữa, vì con gái, Lục Khải cũng phải đón nhận khó khăn tiến lên!



Lục Khải đồng ý lời mời, đến đại bản doanh của Hổ Huyệt được canh phòng nghiêm ngặt.



Thân là tập đoàn lính đánh thuê nổi danh giống với Long Môn, đại bản doanh của Hổ Huyệt chiếm diện tích lớn, máy móc hoàn thiện, trang bị hoàn hảo.



Đi qua căn cứ huấn luyện, khi đến phòng tiệc, Lục Khải và Hắc Vũ nhìn thấy máy bay chiến đấu và trực thăng vũ trang đỗ ngay ngắn bên cạnh, hơn nữa còn có mấy chiếc máy bay vận tải cỡ lớn.



Hổ Huyệt không hề giấu diếm những vũ khí trang bị tân tiến này, thoải mái bày ra trước mặt Lục Khải.



Đây không chỉ là khoe khoang!



Đồng thời cũng hù dọa!



Long Môn dù mạnh, Hổ Huyệt cũng không hề yếu!



Trước cửa phòng tiệc, mười tám khẩu súng chào được sắp xếp ngay ngắn.



Chiến sĩ mặc quân phục, tinh thần hăng hái.



Động tác đều nhịp, mười tám phát súng vang lên.



Đội quân nhạc bên cạnh biểu diễn nhạc khúc vui tươi, chào mừng Lục Khải và Hắc Vũ đến.



Quy cách cao, nặng lễ nghi!



Thẩm Vạn Sơn cười nhạt, nhìn thẳng vào Lục Khải.



Đây cũng không phải nghi thức chào mừng đơn giản, mà là một màn phô diễn thực lực rất tinh tế.



“Chút tâm ý mà thôi, để Long Hồn chê cười rồi”.



Thẩm Vạn Sơn rất lịch sự, rất khách sáo, tư thế hạ thấp.



“Được sủng ái mà lo sợ!”



Lục Khải chắp hai tay, khách sáo đáp lại.



“Mời!”



Thẩm Vạn Sơn giơ tay, sải bước về phía trước, đích thân dẫn đường.



“Mời!”



Lục Khải đáp lại, theo sát phía sau.



Mặt ai cũng tươi cười.



Nhưng Lục Khải biết rất rõ, trong nụ cười ẩn chứa đao, sóng ngầm dâng trào.



Có điều, Lục Khải vẫn bình thản, ung dung.



Binh tới tướng đỡ, nước tới đất cản!



Dù quá trình khó khăn thế nào, nhất định phải có được Ngưu Hoàng trăm tuổi trong tự nhiên!



Lục Khải và Hắc Vũ được vây quanh bởi đám đông, đi đến phòng tiệc lộng lẫy nguy nga.



Trên bàn ăn, sơn hào hải vị, rượu ngon thịt ngon, cái gì cần có đều có.



“Cơm canh đạm bạc, mong Long Hồn đừng chê”.



Thẩm Vạn Sơn nói xong, ngồi vào vị trí chủ khách.



Lục Khải mỉm cười ngồi bên tay trái ông ta.



Cộp, cộp, cộp…



Vừa ngồi xuống, một tràng tiếng giày cao gót nện trên mặt đất vang lên.



Mọi người đều bất ngờ.

Chương 123; Vừa chạm liền bùng nổ



Trong đại bản doanh, rất hiếm khi nghe thấy âm thanh mang sắc thái nữ tính.



Mọi người cũng không nhịn được tò mò ngắm nhìn.



Chỉ thấy Thẩm Mộng Đình phía trên mặc áo sơ mi trắng, dưới mặc chân váy bó sát màu đen.



Một bộ đồ công sở thường gặp làm nổi bật vóc dáng kiêu ngạo của Thẩm Mộng Đình, cực kỳ mê người.



Khuôn mặt hoàn mỹ, trang điểm tinh tế, quyến rũ đa tình.



Cô ta đã quen với các loại ánh mắt đàn ông nhìn vào mình.



Dưới cái nhìn của mọi người, cô ta lộ vẻ quyến rũ, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Khải, đi catwalk, chậm rãi bước đến gần.



Cô ta đã cố ý không đóng mấy chiếc khuy áo sơ mi trắng.



Áo sơ mi trắng biến thành chiếc áo cổ V sâu.



Cùng với bước đi của cô ta, ngực cũng theo đó đung đưa.



Cô ta cứ như vậy đi thẳng đến trước mặt Lục Khải.



Lục Khải ngồi, cô ta đứng.



Tầm mắt Lục Khải vừa vặn ngang hàng với ngực Thẩm Mộng Đình.



Hơn nữa, cách rất gần.



Cho dù là người bên cạnh, nhìn thấy rồi tim cũng đập rộn lên, suy nghĩ viễn vông.



“Nhóc con, làm gì vậy? Không được vô lễ với Long Hồn!”



Thẩm Vạn Sơn cố làm vẻ tức giận trách mắng.



“Bố, con chỉ muốn tìm Long Hồn phân tích đúng sai!”



Lúc Thẩm Mộng Đình đáp lại, ánh mắt vẫn không dời khỏi người Lục Khải, mắt đẹp khẽ chớp, vô cùng lẳng lơ.



“Long Hồn, trước đó tôi anh nói tôi là cô gái nhỏ, xin hỏi, tôi nhỏ ở đâu?”



Thẩm Mộng Đình hỏi rất trực tiếp, mặt lộ ra nụ cười nhẹ mê người, giống như đang chờ Lục Khải xấu hổ mất mặt.



Lúc nói chuyện, cô ta còn theo bản năng đi đến trước mặt Lục Khải, tiến lại gần mấy bước.



Khoảng cách giữa cơ thể cô ta và mặt Lục Khải chỉ còn vài milimet.



Lục Khải ngửi được mùi thơm trên người Thẩm Mộng Đình, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của cô ta.



Nhưng Lục Khải vẫn không nhúc nhích, ngồi im không loạn.



Anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộng Đình.



Ánh mắt của anh thuần khiết đơn giản, không có chút bậy bạ.



Không gió không sóng!



Một ánh mắt đơn giản đã phá hủy tự tin của Thẩm Mộng Đình.



Cô ta có thể cảm nhận được vẻ khinh thường trong ánh mắt Lục Khải.



Cảm giác đó giống như đang nhìn một vật bình thường, không có bất kỳ rung động.



“Vấn đề đơn giản như vậy còn cần phải hỏi tôi sao?”



Lục Khải hời hợt mở miệng: “Hơn nữa, có liên quan gì đến tôi?”



Lời nói bình thản, trực tiếp dập tắt kiêu ngạo cuối cùng của Thẩm Mộng Đình.



Câu trả lời dứt khoát khiến cô ta trở nên thua kém.



“Long Hồn, không cần phải tính toán so đo với một đứa nhóc như vậy đâu!”



Thẩm Vạn Sơn cười giải vây thay cho Thẩm Mộng Đình.



Trong ánh mắt của ông ta ẩn giấu sát ý.



“Ăn nói ngay thẳng, xin thứ lỗi!”



Lục Khải mỉm cười đáp lại.



Giữa bọn họ, mỗi một câu nói đều mang chất văn lịch sự, khách sáo.



Nhưng mỗi lần đối thoại cũng đối chọi tương đối gay gắt.



Mũi đao phóng ra, mâu thuẫn, chạm một cái liền bùng nổ.



“Long Hồn, đến địa bàn của tôi, cầu xin tôi mà có thái độ này?”



Thẩm Mộng Đình thốt lên giận dữ, nghiêm nghị chất vấn.



Hắc Vũ vốn đang ngồi ở vị trí thuộc hạ của Lục Khải nghe thấy lời này, đột nhiên đứng dậy.



Sắc mặt xanh mét, sát khí nổi lên.



Anh ta tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho bất kỳ ai dám có một chút bất kính với Lục Khải.



Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng không được!



Bầu không khí đột nhiên căng thẳng.



Đối đầu rất gay gắt!



Ánh mắt của thuộc hạ Thẩm Vạn Sơn cùng tập trung trên người Lục Khải.



Thẩm Vạn Sơn đặt hai tay lên bàn ăn, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười thân sĩ.



“Ngồi xuống!”



Lục Khải liếc nhìn Hắc Vũ.



“Người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng!”



“Đầu Hổ nhiệt tình chiêu đãi chúng ta, không thể làm tổn thương hòa khí”.



Sau khi thuận miệng dạy dỗ mấy câu, Lục Khải vững như Thái Sơn đáp lại ánh mắt của tất cả mọi người.



Cuối cùng, ánh mắt của anh dừng lại trên người Thẩm Mộng Đình đang tức giận.



“Nếu cậu Thẩm tức giận vì lời nói thật của tôi, vậy tôi dùng lời nói thật của mình xin lỗi cô!”



Vốn tưởng rằng Thẩm Mộng Đình sẽ thỏa hiệp với Lục Khải, nhưng nghe thấy lời này, cô ta càng giận.



Đôi mắt đẹp của cô ta trợn tròn xoe, mặt cáu giận.



Lục Khải không cho Thẩm Mộng Đình cơ hội nói chuyện, mỉm cười nói: “Nhưng tôi xin lỗi, cô chấp nhận được không?”



“Có gì mà không chấp nhận được?”



Thẩm Mộng Đình không phục trả lời.



“Được, Long Hồn tôi dùng quy định của Long Môn xin lỗi cô, tôi tự phạt hai bình rượu trắng để bày tỏ thành ý”.



Lục Khải đứng dậy, đặt bốn bình rượu trước mặt.



Hắc Vũ cau mày, Long Hồn nói xin lỗi?



Đây chính là chuyện chưa từng có!



Anh ta muốn mở miệng, nhưng lại bị Lục Khải lắc đầu ngăn cản.



“Khui rượu!”



Lục Khải ra lệnh.



“Dạ, Long Hồn!”



Hắc Vũ tiến lên, thuần thục mở bốn bình rượu trắng.



Lục Khải cầm một chai lên, cách không cạn ly với Thẩm Mộng Đình.



Giơ tay, ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch.



Bốp!



Rượu hết, bình vỡ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK