Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, anh chỉ tay về phía chiếc xe Range Rover mà Hắc Vũ lái đến, nói: “Các người lái chiếc xe này đi đi”.

 

Chị Triệu nhìn về phía chiếc xe Range Rover màu trắng, hiển nhiên không nhận ra biển hiệu của nó.

 

Lúc bà ta đang định từ chối thì chồng bà ta vội nói: “Đây là anh nói đấy nhé, chúng tôi lái xe này đi, anh đừng có hối hận”.

 

“Một chiếc xe thì có gì phải hối hận”, Lục Khải nói với giọng bất cần.

 

“Ông làm cái gì vậy? Ông cần chiếc xe quèn này làm gì?”, bà Triệu tức giận nói.

 

“Bà thì hiểu cái gì? Chiếc xe này ít nhất cũng tầm hơn một triệu tệ đấy. Đừng có lảm nhảm nữa, chúng ta phát tài rồi”.

 

Một triệu tệ ư?

 

Nghe thấy con số này mà hai mắt chị Triệu sáng bừng lên, không kìm nổi mà nhìn chiếc xe đó vài cái.

 

“Được rồi! Nể tình các người có thái độ nhận lỗi nên chúng tôi chịu thiệt chút vậy, chúng tôi sẽ miễn cưỡng lái chiếc xe này đi”, chị Triệu nói xong thì nhanh chóng nhảy lên xe rồi bảo chồng lái đi, chỉ lo Lục Khải sẽ hối hận.

 

Sau khi nhìn thấy họ rời đi thì Lục Khải cười với Hàn Ngọc, nói: “Được rồi! Không sao rồi”.

 

Hàn Ngọc chau mày nhìn chiếc xe biến mất, mấy giây sau cô mới quay đầu lại, nói: “Lục Khải! Anh điên rồi sao? Chiếc xe đắt như thế mà anh cũng cho họ”.

 

“Một chiếc xe thôi mà, vừa hay có thể nhân cơ hội này thay cái mới”.

 

Nghe thấy Lục Khải đáp với giọng bất cần, trong lòng Hàn Ngọc lại muốn nổi giận.

 

Chiếc xe hơn triệu tệ mà bảo đổi là đổi?

 

Ba năm rồi mà thói quen hoang phí của Lục Khải vẫn không thay đổi.

 

“Đi nào! Anh đưa hai mẹ con đến khách sạn”.

 

“Khách sạn gì chứ? Ở một đêm đã mấy trăm tệ rồi, lãng phí quá. Lục Khải, anh có thể tỉnh ngộ ra chút không? Hiện giờ anh không còn là cậu chủ nhà họ Lục nữa rồi, chúng ta tiết kiệm một chút đi, cố gắng gom đủ tiền cho con gái phẫu thuật được không?”

 

“Không ở khách sạn thì ở đâu?”

 

“Đến nhà bố mẹ tôi, ở lại một đêm”, Hàn Ngọc nói xong thì dắt tay Lục Viên Hàn rời đi.

 

Nhưng Lục Viên Hàn không cất bước mà cứ đứng tại chỗ, nói: “Mẹ ơi! Con không muốn đến nhà ông bà ngoại”.

 

“Sao thế con?”

 

“Ông bà ngoại không thích con, hơn nữa ông bà còn thường xuyên nói xấu bố”, Lục Viên Hàn bặm môi, nói với vẻ mặt không vui.

 

“Con bé ngốc! Có mẹ đi cùng thì không sao đâu. Đợi mẹ thuê được nhà thì mình lại chuyển ra ngoài, được không?”, Hàn Ngọc ngồi xuống, dịu dàng nói.

 

“Ngọc! Nếu con đã không muốn đi thì chúng ta đến khách sạn đi”.

 

“Lục Khải! Anh đừng có chuyện gì cũng nghe lời trẻ con được không? Lúc trước vì nghe lời con gái nên anh đắc tội với cậu chủ Hà rồi, bây giờ anh lại muốn lãng phí tiền đi khách sạn nữa”.

 

“Con gái không biết tình hình của chúng ta hiện giờ nhưng lẽ nào anh còn không rõ sao? Anh tưởng tôi muốn chạm mặt bố mẹ lắm à? Đây chẳng phải là muốn tiết kiệm tiền sao?”

 

“Mẹ ơi! Mẹ đừng giận nữa, đừng quát bố, sau này con sẽ nghe lời, chúng ta sẽ đến nhà bà ngoại”.

 

Lúc này Lục Viên Hàn tay trái thì nắm tay Hàn Ngọc còn tay phải thì nắm tay Lục Khải. Lần đầu tiên cả nhà cô bé mới được đi chung như này.

Kim Hi Phủ là khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở Lâm Thành. Bố mẹ của Hàn Ngọc sống ở đây.

 

Đứng trước cổng khu chung cư mà biểu cảm của Lục Khải vô cùng phức tạp. Anh cứ đờ đẫn nhìn cánh cổng nguy nga tráng lệ này, sau đó lại nhìn sang vợ mình lúc nào cũng nghĩ đến tiết kiệm.

 

“Bố mẹ sống ở đây sao?”

 

“Đúng rồi!”

 

“Họ có biết em và Viên Hàn phải thuê phòng bên ngoài không?”

 

“Có”.

 

Hàn Ngọc càng đáp ngắn gọn đơn giản thì trong lòng Lục Khải càng thấy khó chịu với cách sống của bố mẹ vợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK