Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây không phải là giết người diệt khẩu!  

 

Mà là lời khiêu chiến được gửi đến cho Lục Khải!  

 

“Đi, đến nhà họ Tôn!"  

 

Lục Khải đầy bình tĩnh nói, ra khỏi nhà họ Lý đã máu chảy sông.  

 

Nửa tiếng sau, bọn họ đến nhà họ Tôn.  

 

Đúng với những gì Lục Khải đoán, nhà họ Tôn cũng đã bị diệt khẩu.  

 

Từ ông lão tám, chín chục tuổi cho đến đứa nhỏ còn trong tã lót đều không hề may mắn thoát khỏi.  

 

Trên cửa cũng là một hàng chữ: “Thanh niên, đến quá trễ rồi!”  

 

“Đến nhà họ Lưu!”  

 

“Rõ!”  

 

Lục Khải dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn dòng chữ đó, rồi bước ra ngoài.  

 

Khi bọn họ chạy tới biệt thự nhà họ Lưu thì khá là bất ngờ vì bên trong không có một bóng người!  

 

Tất cả đều đã biến mất, chẳng biết đi đâu.  

 

“Hạo Thiên, cậu thấy thế nào?”  

 

Lục Khải xoay người, vừa đi ra ngoài vừa thuận miệng hỏi.  

 

“Thủ đoạn thành thạo, một đòn trí mạng, không phải là người thường”.  

 

Vẻ mặt Lôi Hạo Thiên đầy nặng nề trả lời.  

 

“Báo cho tiểu đội một nhanh chóng đến Lâm Thành bảo vệ cho vợ con tôi, nếu có chút sai lầm nào thì mang đầu về đây gặp tôi!”  

 

“Rõ, Long Hồn!”  

 

Sau khi Lục Khải ra lệnh thì ngồi lên xe chuẩn bị về nhà.  

 

Gặp phải nhiều chuyện như vậy, anh vẫn rất bình tĩnh.  

 

Anh muốn chống mắt lên nhìn xem Chu Mỹ Liên bản lãnh đến mức nào!  

 

Ngàn vạn quân địch bao vây, ta vẫn đứng sừng sững không ngã!  

 

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.  

 

Bình tĩnh, tạo nên sự oai phong của một chiến thần.  

 

Khi Lục Khải về nhà khi ở bệnh viện, Hàn Kiêu đã nhận được sự chăm sóc y tế. Vết thương bên miệng đã được bôi thuốc, còn được dán băng gạc để đề phòng nhiễm trùng.   

 

Môi hắn bị sưng nên không thể nói chuyện, đi cùng với Hàn Bằng Trình xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất, chuẩn bị lái xe về nhà.  

 

Nhưng bọn họ vừa mới đi tới đầu xe thì đã trông thấy một người phụ nữ mặc váy đen mặc ren cùng với đôi giày bít đen nghiêng người tựa vào xe.  

 

Người đó đó đeo khẩu trang đen, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.  

 

Dù không thể nhìn rõ mặt mũi người này, nhưng cũng có thể cảm nhận được sức quyến rũ rất lớn từ ánh mắt kia.  

 

“Cô là ai? Có chuyện gì hả?"  

 

Trải qua những chuyện trước đó, tâm trạng của Hàn Bằng Trình không hề tốt một chút nào, mặt bình tĩnh nhưng lời nói đầy mất kiên nhẫn hỏi.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK