Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này trên mặt Bạch Uyển Đình có bốn chữ lớn chảy đầy máu tươi, không còn chút khí chất của Nữ Vương như trước kia.  

 

Cô ta dùng tay run rẩy, sờ khuôn mặt đầy vết tích, khóc tê tâm liệt phế!  

 

Khuôn mặt này chính là thứ cô ta hài lòng nhất, kiêu ngạo nhất.  

 

Nhưng bây giờ đã bị phá hủy hoàn toàn!  

 

Lục Khải dễ như trở bàn tay xé niềm kiêu ngạo của Bạch Uyển Đình thành phấn vụn.  

 

“Cô có thể đi rồi!”  

 

Lục Khải ném cây kéo dính đầy máu xuống đất, không thèm nhìn Bạch Uyển Đình một cái.  

 

“Lục Khải, anh chờ đấy, tôi sẽ khiến anh chết không toàn thây!”  

 

Bạch Uyển Đình cứ như vậy bước lảo đảo ra ngoài.  

 

Cô ta chạy được mấy bước liền ngã xuống đất, vừa bò vừa lăn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.  

 

Đối với Lục Khải mà nói, vẫn chưa xong!  

 

Dưới con mắt của mọi người, anh bước từng bước đi về phía Hàn Kiêu.  

 

Hàn Kiêu tận mắt nhìn thấy những thứ này đã bị dọa cho sợ mất mật.  

 

Hôm nay hắn vốn cho rằng sắp dựng được uy tín.  

 

Nào ngờ lại loạn thành như vậy.  

 

Hắn cầu khẩn nhìn về phía Hàn Bằng Phi và Triệu Nhược Hà, muốn bọn họ giúp đỡ ngăn cản Lục Khải đang điên cuồng.  

 

Triệu Nhược Hà nhắm mắt, đứng trước mặt Lục Khải.  

 

“Lục Khải, nghe lời mẹ, bỏ qua cho Hàn Kiêu đi! Nó là anh họ của vợ con, chúng ta đều là người một nhà!”  

 

“Con cũng không thể để người khác nhìn mà cười nhạo, đúng chứ!”  

 

Triệu Nhược Hà nặn ra nụ cười, giả bộ làm vẻ thân thiết với Lục Khải.  

 

Lục Khải không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bà ta.  

 

Mặt không cảm giác, ánh mắt lạnh như băng.  

 

Đứng trước sức mạnh của Lục Khải, Triệu Nhược Hà chỉ kiên trì trong một giây, người liền đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, nhường đường.  

 

“Thích nhổ nước miếng đúng không! Tôi giúp anh chữa khỏi thói xấu này”.  

 

Lục Khải lấy bút mang theo bên mình, tay trái tóm chặt môi Hàn Kiêu, tay phải cắm vào môi.  

 

Cây bút này giống như đinh đâm thủng môi Hàn Kiêu.  

 

Cố định môi hắn lại, không thể nào tách ra.  

 

Một giây sau, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.  

 

Hàn Kiêu biểu cảm đau đớn, kêu la ầm ĩ.  

 

“Vậy thì sẽ không nhổ nước bọt nữa”.  

 

Lục Khải cầm khăn giấy, lau máu tươi dính trên tay.  

 

“Nhịn chút, qua hai ngày nữa, tôi lại tiễn anh lên đường!”  

 

Hu hu hu…  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK