Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lục Khải cởi dây trói, đưa Lục Viên Hàn trong ngực mình cho Hàn Ngọc, ra hiệu Hàn Ngọc che mắt cô bé lại, ôm cô bé đi ra ngoài.  

 

Hàn Ngọc khẽ gật đầu, cúi thấp đầu đi ra.  

 

“Chờ chút!”  

 

Lục Khải kéo cô lại: “Nước bọt trên mặt em…”  

 

“Không sao!”  

 

Hàn Ngọc lắc đầu, cô thật sự lo lắng Lục Khải sẽ làm chuyện ngu xuẩn vì mình,  

 

“Bố, là bác cả nhổ nước bọt, chính mắt con nhìn thấy”.  

 

Lục Viên Hàn thành thật nói.  

 

“Viên Hàn, đừng nói bậy bạ…”  

 

“Mẹ, con chưa bao giờ nói láo!”  

 

Hàn Ngọc lo lắng nhìn về phía Lục Khải: “Anh đừng nghe Viên Hàn nói, thật sự không sao!”  

 

“Được! Anh biết rồi! Anh lập tức đi ra”.  

 

Lục Khải nhẹ giọng đáp lại.  

 

Ngay lúc Hàn Ngọc xoay người đi ra ngoài, giọng nói non nót ngây thơ của Lục Viên Hàn lại vang lên: “Bố, vừa nãy bố nói cô đó đang sám hối, con tha thứ cho cô ta, biết sai có thể thay đổi chính là điều tốt!”  

 

Lục Khải vừa đi đến trước mặt Bạch Uyển Đình, nghe thấy vậy, anh liền sửng sốt,  

 

“Được! Bố biết rồi”.  

 

Nói xong, ánh mắt lạnh băng của Lục Khải chuyển sang người Bạch Uyển Đình.  

 

Mặt Bạch Uyển Đình bị cắm cây kéo, trên mặt đầy máu tươi, toàn thân phát run: “Anh… anh đừng đến đây, con gái anh vừa mới nói, con bé… tha thứ cho tôi!”  

 

Lục Khải đi về phía trước một bước, Bạch Uyển Đình liền tuyệt vọng lùi phía sau mấy cái.  

 

Cố gắng hết sức giữ khoảng cách.  

 

“Cô cũng may mắn đấy! Nếu con gái tôi tha thứ cho cô, vậy tôi tạm thời giữ lại mạng của cô”.  

 

“Nhưng chuyện trước đó cô làm vẫn phải trả giá!”  

 

“Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có mà làm loạn, tôi chính là cô cả nhà họ Bạch ở tỉnh lỵ, nếu tôi có chuyện không may, nhà họ Bạch sẽ không bỏ qua cho anh, vị hôn phu của tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”  

 

“Thả tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không truy cứu gì cả!”  

 

Uy hiếp của Bạch Uyển Đình đối với Lục Khải mà nói, hoang đường và buồn cười.  

 

Nhà họ Bạch là cái rắm gì!  

 

Đừng nói một người, mười người cũng không đáng nhắc tới.  

 

Lục Khải khom người, rút kéo trên mặt Bạch Uyển Đình ra.  

 

Một luồng máu nóng phun ra như suối.  

 

Toàn tâm đau đớn, Bạch Uyển Đình phát điên kêu la thảm thiết, giãy giụa.  

 

Lục Khải túm tóc cô ta, khiến cô ta không thể động đậy.  

 

Sau đó, anh dùng kéo để lại hai chữ lớn hai bên má trái phải trên mặt cô ta.  

 

“Lục Khải, họ Lục!”  

 

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn hành động của Lục Khải.  



Đây chính là cô cả nhà họ Bạch tỉnh lỵ đó! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK