Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Một giây sau, ba người ngoại quốc mặc Âu phục đen, đeo kính râm xuất hiện, ngăn cản đường đi của Lục Khải.  

 

Bọn họ thân hình cao lớn, như núi nhỏ đứng trước mặt Lục Khải.  

 

Bọn họ vừa gật gù đắc ý, vừa xoa xoa tay chuẩn bị.  

 

Hai tay Bạch Uyển Đình vẫn khoanh trước ngực, chân bước về phía trước.  

 

“Lục Khải, tôi hy vọng anh đừng làm chuyện điên rồ, giới thiệu với anh, ba người này là sát thủ nhà họ Bạch chúng tôi đã tốn rất nhiều tiền mời từ nước ngoài về”.  

 

“Ở nước ngoài rất nổi tiếng, nghe nói qua Long Hồn chưa? Chính là lão đại của binh đoàn lính đánh thuê lớn nhất thế giới, ba người này tên tuổi ngang với hắn!”  

 

“Những người hung ác này giết người như ngóe, anh suy nghĩ cho kỹ”.  

 

Nghe xong giới thiệu của Bạch Uyển Đình, Lục Khải vẫn không nhìn thẳng vào ba người.  

 

Trên thế giới, Long Hồn là riêng một góc trời.  

 

Không ai có tư cách đứng ngang hàng với anh!  

 

“Tôi không đánh rác rưởi, trong vòng năm giây, biến mất trước mặt tôi!”  

 

Bạch Uyển Đình nghe vậy, nhíu mày: “Không biết sống chết!”  

 

Nói xong, Bạch Uyển Đình làm động tác cắt cổ về phía ba người.  

 

Trên mặt ba người viết đầy miệt thị, lập tức nhào về phía Lục Khải.  

 

“Lục Khải, có muốn nói gì không?”  

 

Bạch Uyển Đình khiêu khích hỏi.  

 

“Nhặt xác cho bọn họ đi!”  

 

Nói xong, Lục Khải xuất phát nhanh như thỏ.  

 

Liên tục đánh ba quyền vào ngực ba tên trai tráng.  

 

Ba người này còn chưa lấy lại tinh thần liền ngã chồng vào nhau trên đất, không nhúc nhích, chẳng rõ sống chết.  

 

Mọi người nhìn thấy rất rõ, ngực ba người này trực tiếp bị lõm xuống.  

 

Ước chừng qua mấy giây, máu tươi chảy ra từ hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.  

 

Sát thủ ở trước mặt Lục Khải cũng chỉ là con gà yếu ớt mà thôi.  

 

Tất cả những thứ này đến quá đột ngột, tất cả mọi người đều trố mắt nghẹn họng, không nói thêm gì nữa.  

 

Toàn bộ sân khấu chỉ có nhạc mặc niệm đang vang vọng.  

 

Bạch Uyển Đình cho rằng tự nắm trong tay hết mọi thứ, lúc này lại bị dọa cho lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt nhìn Lục Khải giống như nhìn ma quỷ.  

 

Toàn thân mềm nhũn, vô ý thức buông tay, cây kéo tuột xuống.  

 

Nhưng trong nháy mắt cây kéo kia rơi xuống, Lục Khải vững vàng cầm lấy.  

 

Không lời thừa thãi, tay trái che mắt Lục Viên Hàn, tay phải dùng lực, trực tiếp đâm cây kéo sắc bén vào mặt Bạch Uyển Đình.  

 

A...  

 

Tiếng kêu thê thảm, thống khổ.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK