Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hàn Ngọc và Lục Viên Hàn chính là vảy rồng của Long Hồn anh!  

 

Lục Khải cầm kéo cắt chạc cây cắm vào mặt đất vô cùng cứng rắn.  

 

Mặt đất trong nháy mắt xuất hiện kẽ hở như mạng nhện.  

 

Anh tràn đầy sát khí đứng dậy, mang theo lửa giận bừng bừng, đạp đất đi ra.  

 

Anh lên xe, chạy thẳng đến sân khấu kịch Phương Chu.  

 

Sân khấu kịch Phương Chu là nơi uống trà nghe kịch lớn nhất Lâm Thành.  

 

Kiến trúc màu đỏ cổ kính, đậm đà truyền thống văn hóa.  

 

Mà sân khấu kịch Phương Chu lại vang lên tiếng nhạc mặc niệm không ăn khớp.  

 

Ở trên sân khấu, Hàn Ngọc và Lục Viên Hàn bị trói gô cổ và bắt chéo cánh tay ra sau lưng.  

 

Đám người dưới sân khấu giống như đang thưởng thức động vật ở vườn bách thú, chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.  

 

Hàn Kiêu toàn thân mặc Âu phục, hai tay đút túi, đi lên sân khẩu.  

 

“Ê ê ê, đừng mặt mày ủ dột như vậy, mày nhìn xem, bao nhiêu người tiễn mày lên đường thế này, lẽ nào mày không vui được một chút sao?”  

 

Hàn Kiêu không chút kiêng kỵ cười lớn: “Không phải hôm qua mày rất phách lối, rất có mặt mũi sao? Hội trưởng hiệp hội thương gia Lâm Thành? Tao nhổ vào!”  

 

Hàn Kiêu nhổ một bãi nước bọt vào mặt Hàn Ngọc, nghiêng đầu, khẽ lắc người: “Sao hả, nhìn bộ dạng của mày, hình như rất khó chịu?”  

 

“Hàn Kiêu, tôi khuyên anh mau thả chúng tôi ra, nếu Lục Khải đến, anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”  

 

Hàn Ngọc rất tức giận, dùng giọng nói sắc bén có chút khàn khàn hét lên.  

 

“Yo, đến lúc này rồi mày vẫn còn uy hiếp tao?”  

 

Bốp!  

 

Hàn Kiêu không hề hạ thủ lưu tình, tát vào mặt Hàn Ngọc.  

 

“Mày là loại óc heo gì thế? Nếu ông đây sợ cái thằng họ Lục, tao còn làm ra động tĩnh lớn như vậy? Chỉ là một thằng lang thang thôi mà, có bao nhiêu bản lĩnh?”  

 

Cộp, cộp, cộp…  

 

Tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất truyền tới.  

 

Bạch Uyển Đình quyến rũ mà cao quý, chậm rãi đi đến.  

 

Ánh mắt của cô ta từ đầu đến cuối tập trung vào mặt Hàn Ngọc.  

 

Trong ánh mắt tràn đầy ghen tị!  

 

“Hàn Kiêu, tại sao anh có thể như vậy!”  

 

Giọng nói nũng nịu của Bạch Uyển Đình vang lên.  

 

Nghe giống như đang cầu xin tha thứ cho Hàn Ngọc.  

 

Nhưng một giây kế tiếp, cô ta lấy ra một cây kéo từ trong túi xách, mỉm cười đi về phía Hàn Ngọc.  

 

Vừa đi vừa đung đưa cây kéo sắc bén.  

 

“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi! Ra tay nhất định phải ác!”  

 

“Để tôi làm mẫu cho anh!”  

 

Mặc dù Bạch Uyển Đình đang cười, nhưng nụ cười ấy lại cho người ta một cảm giác khiếp sợ đến hoảng loạn.  

 

Cô ta cầm kéo, nhẹ nhàng vỗ lên mặt Hàn Ngọc.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK