"Tớ cứ cho rằng ma quỷ dùng cái cầu thang này, sửa tên số tầng để đánh lừa chúng ta, nhưng giờ ta mới phát hiện, tất cả đều là giả. Chỗ chúng ta đang đứng, những gì chúng ta đang nghe, đều là giả." - Tôi nói.
"Có thể ma quỷ đang đánh lừa giác quan của chúng ta, nhiễu loạn thị giác thính giác của chúng ta, lầu hai mà chúng ta đang thấy đang nghe đều là giả hết."
"Ngay từ đầu tớ đã thấy nghi rồi, trên đời này dù nhà cao tầng tới đâu đi nữa thì đều phải có lối ra, chỉ cần người trong đó đi xuống hoặc là leo lên, thì đều có thể tới tầng trệt hoặc là sân thượng. Nhưng nãy giờ chúng ta đi lên hay đi xuống gì cũng đều là lầu hai, không có gì khác biệt."
"Nhưng dù ta suy nghĩ cỡ nào cũng không tìm được cách, mãi đến tận khi cậu đột nhiên thốt lên là cậu vô cùng mệt mỏi, tớ mới vô tình phát hiện ra vài điều, kết hợp với việc nữ sinh từng tự sát vào ba năm trước, cuối cùng tớ cũng đã hiểu lí do."
"Đó chính là..." - Tôi dừng lại một chút, đảo mắt nhìn khoảng tối xung quanh rồi nói lớn :"Nãy gờ chúng ta vốn không đi đủ, cứ vòng vòng giữa tầng bốn với tầng năm mà thôi."
"Đây vốn vẫn là một cái cầu thang bình thường, sở dĩ chúng ta nghĩ nó mãi mãi không có đường ra, là vì chúng ta cứ đi lên rồi đi xuống, lặp đi lặp lại, chỗ chúng ta đặt chân tới toàn là lầu hai, nhưng cùng lắm cũng chỉ có năm tầng mà thôi, như vậy, dù chúng ta đi lên rồi lại đi xuống thêm một vạn năm, cũng không có cách thoát ra ngoài."
"Ma quỷ đánh lừa cảm giác của chúng ta, khi chúng ta nghĩ là mình đang đi lên thì thật sự là chúng ta đang đi xuống, và ngược lại. Như vậy, dù chúng ta xuống hay lên gì thì cũng không thể ra ngoài, lúc đó, chúng ta sẽ nghĩ tới việc nhảy xuống. Nhưng thật ra chúng ta đang ở lầu năm, nhảy xuống chỉ có chết."
"Mặc dù ma quỷ có thể đánh lừa cảm giác, nhưng không thể nào đánh lừa được thể lực của chính chúng ta. So với đi xuống thì leo lên tốn thể lực nhiều hơn gấp bội, một người có thể đi xuống hơn mười tầng lầu liên tục, nhưng không thể nào leo lên mười tầng mà không mệt. Cho nên muốn biết mình rốt cuộc là đang đi xuống hay đi lên, chỉ cần căn cứ vào thể lực khi mình đi cầu thang là được.”
"Đây chính là toàn bộ sự thật, muốn thoát khỏi cầu thang quỷ quái này, chỉ có một cách, đó chính là làm ngược lại. Không cần phải lục lọi tìm kiếm đường đi khác, cũng không cần quan tâm tới những thứ xung quanh, vì tất cả đều là giả." - Tôi vừa kéo Diệp Nhã Tuyết đi vừa nói.
Quả nhiên, chúng ta đã xuống được tầng trệt, bên cạnh cầu thang là cánh cửa chính, vậy là suy luận của tôi hoàn toàn chính xác, cuối cùng chúng tôi cũng thoát ra khỏi cái nơi nguy hiểm chết người này.
"Chúng ta sống rồi !" - Mặt tôi tái nhợt kéo tay Diệp Nhã Tuyết, lúc này Diệp Nhã Tuyết cũng rất xúc động, gật đầu thật mạnh. Sau đó tôi xoay người kéo cô ấy cùng chạy khỏi ký túc xá.
"Đi thôi, hãy mau rời khỏi cái ký túc xá quái quỷ này." - Tôi quay đầu lại nói, Diệp Nhã Tuyết cũng gật đầu, chúng tôi cùng chạy đi thật nhanh. Trong chốc lát, ký túc xá đã bị chúng tôi bỏ lại phía sau.
Trời tối mịt, tôi lấy điện thoại ra xem, sáu giờ rưỡi chiều, đã đến giờ ăn tối rồi. Lúc này tôi mới để ý là cả mặt mình sưng vù.
"Cậu không sao chứ ?" - Bây giờ Diệp Nhã Tuyết mới nhìn thấy gương mặt của tôi, hỏi xong, cô ấy rụt rè rút bàn tay của mình ra khỏi lòng bàn tay tôi, tôi có cảm giác hơi tiếc nuối, lắc đầu nói :"Không sao, tớ không sao !"
"Trầy xước khắp mặt thế kia mà cậu còn nói là không sao ?" - Diệp Nhã Tuyết nhìn tôi lo lắng, sau đó nói tiếp :"Giờ này phòng y tế cũng đóng cửa rồi, cậu ở đây đợi tớ một lát nhé."
Vừa dứt lời, cô ấy để tôi ngồi đợi trước cổng ký túc xá nữ mới rồi chạy vào trong. Vì nam sinh không được vào trong ký túc xá nữ, nên dù tôi có muốn cũng không vào được.
Chẳng bao lâu sau Diệp Nhã Tuyết đã trở ra, cầm theo băng cá nhân và chai cồn khử trùng vết thương. Sau đó, cô ấy kéo tôi quay về lớp học. Vào giờ này, đa số mọi người đã xuống căn tin ăn tối, trong lớp chỉ còn lại vài học sinh mà thôi.
Thấy chúng tôi quay trở lại, có người châm chọc :"Hai người các cậu đã bỏ đi đâu vậy? Trương Vỹ, mặt cậu bị làm sao thế kia ?"
"Không có gì." - Tôi dè dặt trả lời. Diệp Nhã Tuyết nháy mắt ra hiệu tôi trở về chỗ của mình, sau đó, cô ấy cũng tới ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận lấy một miếng bông ra rồi bắt đầu lau thật nhẹ các vết máu trên khóe miệng của tôi.
Cồn sát trùng lau đến đâu thì da thịt rôi đau rát đến đó, nhưng lúc này, chỉ cần được nhìn gương mặt dịu dàng của Diệp Nhã Tuyết thôi thì trái tim tôi đã trở nên loạn nhịp rồi, từ nhỏ đến giờ, chưa có một người con gái nào tỏ ra quan tâm tới tôi như vậy.
Tính tôi vốn cẩu thả, cộng thêm gia cảnh cũng chẳng khá giả gì, áo quần quê mùa cũ kỹ, vì thế cho nên từ tiểu học cho đến trung học, tôi bị không ít bạn nữ xem thường. Hiện giờ, Diệp Nhã Tuyết là bạn học nữ đầu tiên không hề quan tâm tới những thứ đó mà đối xử tốt với tôi.
"Sao vậy, tớ làm cậu đau hả ?" - Diệp Nhã Tuyết vừa nhẹ nhàng lau vết thương, vừa nhìn tôi đầy lo lắng, cô ấy quan tâm tới từng biểu cảm trên gương mặt tôi, chỉ cần tôi nhăn nhẹ thôi thì cô ấy sẽ lập tức dừng lại, cử chỉ dịu dàng đó khiến tôi vô cùng cảm động.
Ngay lúc này đây, tôi cảm nhận được mình đã thích Diệp Nhã Tuyết mất rồi, một cô gái vừa dịu dàng lại vừa có nét tinh nghịch đáng yêu.
Thấy tôi nhìn mình chằm chằm, gương mặt thanh tú của Diệp Nhã Tuyết thoáng chút thẹn thùng, xấu hổ cúi xuống cười nói nhỏ :"Sao cậu nhìn tớ chằm chằm vậy, trên mặt tớ dính gì à ?"
"À, không…không có gì." - Tôi lắc lắc đầu nói.
"Được rồi, nhìn cậu như vậy chắc là không sao nữa rồi." - Diệp Nhã Tuyết nhìn tôi thở phào nhẹ nhõm, cầm chai cồn đứng dậy xoay người định bước đi.
Nhưng đột nhiên cô ấy quay đầu lại nói với tôi :"À đúng rồi, cậu vẫn chưa ăn cơm đúng không, hay là để tớ mời cậu nhé, dù gì hôm nay cậu cũng đã cứu tớ mà."
"Không cần đâu, nếu lỡ như chúng ta rơi vào tình huống này một lần nữa, tớ nhất định vẫn sẽ cứu cậu, không cần mời tớ ăn cơm đâu." - Tôi vội nói. Mặc dù tôi hơi nhút nhát, nhưng vẫn là một nam tử hán, xưa nay luôn cho rằng dùng tiền của con gái là một việc đáng hổ thẹn, dù Diệp Nhã Tuyết chủ động mời tôi đi nữa thì tôi cũng cảm thấy ngại vô cùng.
Diệp Nhã Tuyết mỉm cười, sau đó mới rời đi, bỏ lại một mình tôi ngồi cười ngây ngốc, phải đến một lúc sau tôi mới choàng tỉnh, đứng dậy đi đến căn tin của trường, mua một ổ bánh mì, những đứa học ngoại trú như tôi, mỗi ngày đều được cấp cho năm đồng để ăn cơm.
Ngồi trên ghế, vừa gặm ổ bánh mì tôi vừa suy nghĩ, hôm nay, suýt chút nữa thì chúng tôi đã không thể thoát ra khỏi cái ký túc xá quỷ quái kia rồi. Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi biết được trước đây, nữ sinh đó đã gặp chuyện gì.
Nếu không thì đã không xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, biết đâu, lần theo vụ án nữ sinh tự sát ở ký túc xá trước đây, sẽ tìm được chút manh mối gì thì sao. Nhớ tới việc hôm nay thiếu chút nữa là bỏ mạng, tôi rùng mình lắc đầu, cố xua tan ám ảnh đó đi, mà vẫn không thể được. Và chắc chắn một điều, tôi không bao giờ muốn quay lại cái cầu thang quỷ quái đó thêm một lần nào nữa.
Trong tiết tự học vào buổi tối, Lý Mạc Phàm cứ ngây người nhìn tôi, rồi hỏi với giọng gàn dở :"Cậu có chuyện gì mà mặt mày đỏ ửng thế kia, kể tớ nghe xem."
"Ha ha, có chuyện gì đâu." - Tôi cười trả lời, mặc dù những vết thương trên mặt vẫn còn rất đau, nhưng nghĩ đến việc chính mình đã cứu Diệp Nhã Tuyết, tâm trạng lại phấn chấn vô cùng.
Tôi tin rằng hiện giờ cô ấy đang có ấn tượng rất tốt về tôi, mà có khi đã thích tôi rồi cũng không chừng. Vậy là tôi đã có khả năng cạnh tranh với mấy tên giàu có đang theo đuổi cô ấy, và bắt đầu một bước ngoặc của đời mình. Chuyện như vầy sao tôi có thể kể có Lý Mạc Phàm nghe được chứ.
Trong vô thức, tôi đã vướng vào một căn bệnh chung khi yêu, đó là 'ảo tưởng sức mạnh'.
Tối muộn, tôi trở về nhà, sau khi cơm nước xong xuôi, tôi lên giường nằm và lấy điện thoại ra xem. Trong nhóm chat Zalo của lớp, sau hàng loạt chuyện nguyền rủa xảy ra thì chẳng có lấy một tin nhắn mới nào, không còn ai dám vào đây trò chuyện nữa, vì vậy, hộp thư chat cứ rỗng không.
"Chuyện hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không có cậu, tớ cũng không biết bây giờ mình sẽ ra sao nữa." - Zalo báo có tin nhắn của Diệp Nhã Tuyết.
"Không có gì, bảo vệ cậu là việc tớ nên làm mà." - Tôi đắc ý nhắn.
"Hành động hôm nay của cậu dọa tớ sợ chết đi được, nhưng mà cậu cũng bình tĩnh thật đấy, rơi vào tình cảnh đó mà vẫn tìm được đường ra. Còn tớ thì thật vô dụng, chỉ biết khóc mà thôi." - Diệp Nhã Tuyết trả lời.
"Có gì đâu, lúc đó tớ cũng sợ lắm, nhưng vì tớ đã hứa là sẽ bảo vệ cậu, nên tớ phải quyết tâm làm cho bằng được." - Tay tôi run run khi gõ những dòng chữ này.
"Ôi, thật cảm động! Hôm nay nhìn cậu thật oai phong lẫm liệt." - Diệp Nhã Tuyết nhắn lại.
"Ha ha, dĩ nhiên rồi." - Tôi tự hào trả lời.
"Hay quá ha! Thôi không thèm nói chuyện với cậu nữa, tớ đi ngủ đây." - Nhắn xong, Diệp Nhã Tuyết gửi một biểu tượng mặt cười rồi thoát khỏi Zalo.
Tôi cũng buông điện thoại xuống, mặt ngẩn ngơ ngước nhìn tấm ảnh trên tường. Tôi không còn sợ nữa, tôi có cảm giác rằng, mọi chuyện đang từ từ đi vào tầm kiểm soát của tôi.
Mặc kệ ra sao, ngày mai nhất định sẽ tốt hơn bây giờ, tôi suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Ngày hôm sau, tôi thong thả đi bộ tới trường, lớp học đã đông đủ từ lâu, vì đợt bỏ phiếu tiếp theo sắp bắt đầu, nên vẻ mặt ai cũng đầy căng thẳng.
Mọi người bàn tán xôn xao, mấy bạn nữ cũng chụm đầu vào tám chuyện.
"Nếu trong danh sách bỏ phiếu có tên tớ thì các cậu nhất định đừng chọn nha."
"Yên tâm đi, chúng ta thân nhau như chị em cơ mà."
"Người anh em, đợt bỏ phiếu tiếp theo nếu có tên tớ, cậu biết rồi đấy, lúc đó không thể nào thiếu sự giúp đỡ của cậu được đâu."
Cứ thế, cả lớp nháo nhào, mọi người đều biết, nếu không nghĩ cách từ bây giờ, lỡ đâu đợt bỏ phiếu rơi vào đầu mình, thì hậu quả sẽ khôn lường.
Vì vậy, những người có gia đình khá giả một chút, hoặc là người có chút tiếng nói trong lớp thì đều bắt đầu ngấm ngầm mua chuộc lẫn nhau, ngay cả tôi và bạn ngồi cùng bàn Lý Mạc Phàm cũng không tránh khỏi, tôi vừa mới đặt mông xuống ghế, cậu ấy liền nói một cách bí ẩn :"Người anh em, nếu trong danh sách bỏ phiếu có tên tớ, cậu nhất định không được chọn tớ đó nha."
"Tất nhiên rồi, cậu lo gì chuyện đó chứ." - Tôi liếc mắt nhìn cậu ấy và nói một cách vô tư.
Lý Mạc Phàm ngập ngừng một lát rồi mới trả lời :"Cậu biết rồi đấy, trong cái lớp này, chúng ta chẳng là gì cả, lỡ như trong danh sách bỏ phiếu có tên chúng ta, rất nhiều khả năng chúng ta sẽ gặp khó khăn đấy."
Tôi buồn bã gật đầu, lý giải của Lý Mạc Phàm đã rõ như ban ngày, chứng minh rằng cuộc bỏ phiếu này không hề công bằng. Giống như Triệu Thần Hách, đẹp trai lại giàu có, nên đã dễ dàng điều khiển số phiếu theo ý của mình.
Nghe nói tối hôm qua, Triệu Thần Hách mời Tô Nhã và rất nhiều bạn học trong lớp đi ăn tại một nhà hàng cao cấp, đã vậy còn chi đến mấy chục ngàn đồng, đặt rất nhiều món ăn ngon, để cảm ơn bọn họ.
Đến tận bây giờ, bọn họ vẫn còn tán dương về độ chịu chơi và hào phóng của Triệu Thần Hách tối hôm qua.
Mấy chục ngàn đồng, đây là số tiền mà dù có nằm mơ tôi cũng không có được, đến mức gom toàn bộ tiền dành dụm của cả gia đình tôi cũng không tới số này. Vì lo học phí cho tôi, nên cha tôi đã dùng gần hết số tiền trong sổ tiết kiệm mà ông đã cố gắng tích góp suốt bao năm qua.
Có thể nói, Triệu Thần Hách đã chiếm thế thượng phong trong trò chơi này, chỉ cần cậu ấy tiếp tục như thế, thì chắc chắn sẽ an toàn. Còn những người vừa không có tiền lại chẳng có chút tiếng nói nào như chúng tôi, trong trò chơi bỏ phiếu này, trước sau gì cũng trở thành một vật hi sinh mà thôi.
Đợt bỏ phiếu mới sắp bắt đầu, mọi người cứ như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, ai cũng lo lắng tên của mình sẽ xuất hiện đợt bỏ phiếu sắp tới.
Nhưng đợt bỏ phiếu vẫn chưa bắt đầu, cho đến tận khi kết thúc tiết học đầu tiên, một bạn hét lên :"Xem này, lại có đợt bỏ phiếu mới rồi !"
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !