Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện mà mày đã làm khi ấy, giờ muốn lấy lại thanh danh, vậy chỉ còn cách lập gia đình thôi, chỉ có gả cho người ta thì Lưu gia chúng ta mới không bị người khác đâm cột sống, tỷ tỷ của mày cũng sẽ tìm được một nhà chồng tốt.”

Ở vương triều Đại Vĩ, cái danh phụ nữ bị bỏ tuy rất khó nghe, nhưng chỉ cần có người đồng ý cưới thì vẫn có thể tái giá.

Nếu không phải nhìn thấy hai mắt của Phạm Phương Huệ cứ liên tục liếc vào trong nhà tranh ngó tới ngó lui, vẻ tính toán hiện rõ nơi đáy mắt, có khi họ đã tin mấy lời này của Phạm Phương Huệ rồi.

Để khiến Phạm Phương Huệ nói tiếp, Lưu Ly giả vờ luống cuống: “Nhưng, nhưng mà đại bá nương, mặt cháu bây giờ… còn đeo theo hai người con nữa, ai mà muốn kết hôn với cháu chứ?”

Lưu Ly hơi cúi đầu, trông có vẻ rất ủ rũ chán nản.

Phạm Phương Huệ thấy vậy thì trưng ra vẻ mặt đắc ý: “Chuyện này cháu phải cảm ơn đại bá nương một phen đấy, hôm nay ta tới đây là để báo cho cháu một mối hôn sự tốt đó.”

“Ở trấn trên có một lão gia họ Trương, tuy đã cưới hai người nương tử nhưng lại chẳng có lấy một mụn con, thế nên ông ta mới nhìn trúng cháu, cũng không chê cháu xấu, còn đồng ý để cháu dẫn hai đứa con cùng tiến vào Trương gia, hứa sẽ cho cháu làm con dâu thứ ba của Trương gia, hơn nữa Bình Bình sẽ trực tiếp trở thành thiếu gia của Trương gia, là người kế thừa hương khói cho Trương gia, mối hôn sự tốt như vậy dù có đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy đâu.”

Lưu Ly cau mày, nếu mọi chuyện đúng như những gì Phạm Phương Huệ nói, dựa theo tiêu chuẩn của thời đại này, đây quả thật là một mối hôn sự không hề tệ.

Chỉ là, Lưu Ly vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu Trương lão gia kia thật sự không có con trai nối dõi kế thừa hương khói, vậy ông ta hoàn toàn có thể nhận người trong gia tộc làm con thừa tự, đừng nói là cả Trương gia chỉ còn lại một mình ông ta đấy nhá?

Nếu không phải cô đã bị hủy hoại dung nhan, rất có thể cô sẽ cho rằng Trương lão gia kia là đang nhắm tới cô, nhưng theo tình hình bây giờ, người mà Trương lão gia để mắt tới có lẽ chính là Bình Bình.

Còn nguyên nhân là gì, nhất thời Lưu Ly vẫn chưa nghĩ ra.

Nhưng cô có thể chắc chắn một điều, Trương lão gia nhất định không có ý tốt với Bình Bình, hơn nữa Phạm Phương Huệ cũng không tốt bụng đến vậy.

Về phần Phạm Phương Huệ đã che giấu dã tâm thế nào, bây giờ Lưu Ly vẫn chưa biết, tất nhiên Phạm Phương Huệ cũng sẽ không để lộ, hết thảy chỉ đành đi bước nào hay bước đó.

Nghĩ đến đây, Lưu Ly cũng không định diễn trò tiếp nữa, cô ngẩng đầu, dùng giọng điệu lạnh như băng nói: “Mời đại bá nương về cho.”

Phạm Phương Huệ đang chờ Lưu Ly xông tới cảm ơn bà ta vì đã tìm giúp cô một mối hôn sự tốt như vậy, nhưng không ngờ Lưu Ly đáp lại bằng những lời lạnh lùng như thế, nên bà ta sửng sốt lắm.

“Ý mày là sao?” Phạm Phương Huệ cũng không phải kẻ ngu, mặt mày xụ xuống.

“Ý là, tôi, không, muốn.” Lưu Ly gằn từng chữ một, trực tiếp từ chối.

Cái loại người chỉ mong cô chết quách đi cho rồi như Phạm Phương Huệ mà thật sự muốn tốt cho cô ấy hả, heo mẹ cũng có thể leo cây mất.

Phạm Phương Huệ đen mặt: “Mày thật sự không gả?”

Lưu Ly không trả lời, nhưng biểu cảm trên mặt đã nói rõ hết thảy.

Phạm Phương Huệ nhớ tới những lời Trương lão gia đã nói với bà ta, lại nhớ tới mới nãy Lưu Ly đã từ chối mình, lửa giận trong lòng lập tức bốc lên hừng hực, không nghĩ ngợi nhiều đã lập tức quăng một cái bạt tai về phía mặt Lưu Ly.

“Mẹ…”

“Chát…”

“Ầm…”

Bình Bình và Yên Yên tưởng mẹ bị đánh, vội vàng lao từ phòng trong ra, nhưng vừa bước tới cửa đã bị cảnh tượng trước mặt dọa ngây người.

Bọn họ thấy cái gì?

Mẹ của chúng, không chỉ không bị đánh, mà còn trả ngược lại cho đại bà bà một cái tát, hơn nữa còn tung cước đá bà ta ngã lăn ra đất?

Từ khi nào mà mẹ lại lợi hại như vậy?

Lưu Ly thu chân về, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Không thể ra tay cái quỷ gì? Hiếu đạo cái mẹ gì?

Cô không phải nguyên chủ, không thể thấy Phạm Phương Huệ sắp ra tay đánh mình mà còn bình tĩnh ngồi yên chờ chết được.

Châm ngôn của cô là: Người dám phạm cô, vậy trước khi người ra tay, cô sẽ đáp trả trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK