Mục lục
Truyện: Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lăng

Vợ ơi.

Lên xe, có máy sưởi sưởi ấm thì lý trí mới chậm rãi quay về.

Quý Thiển Ngưng cảm thấy lấy Mạc Hạm làm là chắn thì quá mất dạy, đối phương không so đo với cô làm lòng cô rất áy náy, vì để che đậy bản thân mà cô tìm mấy lời vô vị để nói: "Tôi gửi tin nhắn cho chị mà chị không thấy sao?"

"Thấy." Mạc Hạm đảo tay lái, thản nhiên nói: "Chị vào thẳng luôn, cũng không thấy phiền gì."

"Bảo vệ không bảo chị đăng ký?"

Mạc Hạm cười nhạo: "Chị tới nhiều lần lắm rồi, bảo vệ đã sớm quen mặt chị rồi. Còn hỏi chị là có phải có người nhà trong đó không, nếu có thì anh ta có thể giúp chị liên hệ với bên bất động sản để làm giấy thông hành đó."

Quý Thiển Ngưng không biết lời chị nói là thật hay giả, nhưng xét theo tốc độ Mạc Hạm vào thì hẳn là không đăng ký mà vào thẳng. Còn mấy đề tài "Người nhà", "Giấy thông hành" quá nhạy cảm này thì không nên tìm hiểu thêm, cô vội nói sang chuyện khác: "Sao chị đóng máy nhanh quá vậy?"

Mạc Hạm nhìn cô qua kính chiếu hậu, ánh mắt thâm sâu, nói: "Chị nói đạo diễn đẩy suất diễn của chị lên đầu, quay cả ngày lẫn đêm suốt một tuần luôn đó. Đóng máy xong là muốn đi tìm em liền, vậy mà em lại nói có xếp hàng thì cũng không đến lượt chị nữa."

Biểu cảm của Mạc Hạm lúc này vô cùng khớp với cái icon [🥺🥺🥺] chị gửi khi nhắn tin với cô. Nhíu mày, khóe mắt rũ xuống, môi mỏng nhẹ nhấp, có chút đáng yêu là chuyện gì đây?

Tính ra thì các cô cũng quen nhau được 11 năm rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Quý Thiển Ngưng thấy Mạc Hạm lộ ra vẻ mặt đáng yêu đến thế. Cô cảm thấy mới lạ, lại thấy buồn cười, đồng thời lại bởi vì những lời chị nói mà có chút cảm động cùng chột dạ.

Quý Thiển Ngưng không khỏi nhìb lại bản thân, những lời nhắn của cô trên Wechat có phải là quá đáng lắm không?

Nhưng cô lại là loại người vịt chết nhưng mỏ vẫn cứng, dù có sai thì cũng không muốn nhận sai. Cô ngồi thẳng dậy, lại nói sang chuyện khác: "Có hơi đói, chúng ta đi ăn cái gì đi?"

Mạc Hạm nhìn rõ ý đồ của cô nhưng cũng không xé rách, nói: "Trời lạnh thì đi ăn lẩu đi."

"Cũng đúng, tôi rất thích ăn lẩu."

Nói xong câu này thì Quý Thiển Ngưng cũng không biết nên nói gì nữa.


Mỗi lần ở riêng với Mạc Hạm đều rất xấu hổ, trước kia cô còn có thể hợp tình hợp lý mà giận dỗi ngược lại, nhưng bây giờ người ta là bạn, dỗi nữa thì lại không thích hợp.

Mấu chốt là Mạc Hạm cũng không hỏi cô là muốn ăn ở đâu, có là là cũng thấy xấu hổ như cô chăng?

Quá trình thích ứng này có đôi chút khó khăn nhỉ.

Kệ đi, đi đâu cũng được, dù sao Mạc Hạm cũng sẽ không đến mức đem cô đi bán.

Quý Thiển Ngưng điều chỉnh lại dáng ngồi, ấp úng nửa ngày, nói: "Nghe chút nhạc đi."

Cô quen tay duỗi tay vào radio rồi nhanh chóng chỉnh sang một kênh âm nhạc. Quý Thiển Ngưng ngồi thẳng, mới ngẩng đầu thì chạm phải đôi mắt thâm khó đoán của Mạc Hạm.

Quý Thiển Ngưng nghĩ là chị trách mình tự tiện chủ trương, đang muốn giải thích thì nghe Mạc Hạm nói: "Hình như em rất quen thuộc xe chị đó."

Mí mắt Quý Thiển Ngưng giật giật, thầm nghĩ thôi toi.

Kiếp trước tuy cô là người đại diện của Mạc Hạm nhưng khi đi ra ngoài thì phần lớn là Mạc Hạm lái xe, còn cô thì ngồi bên cạnh, nhàm chán thì sẽ mở nhạc nghe trên radio.

Đối với chiếc xe này, Quý Thiển Ngưng không dám nói là nhắm mắt lại có thể chạm vào chuẩn xác từng linh kiện, nhưng cô lại quá quen thuộc bất kỳ chi tiết nào của nó.

Vừa rồi hình như quên hết rồi......

Cô rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói: "Không phải là xe thì đều như nhau sao?"

Mạc Hạm nhìn cô một cái, không nói gì nữa.

Có âm nhạc nên bầu không khí cùng không còn quá khô khan. Nhưng không biết có phải do trong xe quá ấm quá thơm không mà Quý Thiển Ngưng nghe được một lát lại muốn ngáp một cái. Cô lại ngại nói muốn tắc nhạc đi, như thế thì trông mình độc đoán quá.

Mạc Hạm thấy cô vẫn luôn nhích tới nhích lui, thì đánh vỡ sự trầm mặc, chị nói: "Nói chuyện một lát đi."

"Khụ, nói cái cái gì?"

"Lần này về nhà ăn tết có vui không?"

"Cũng tạm."

"Sức khỏe của ba em có tốt không?"

"Vẫn ổn. Cảm ơn quan tâm."

"Mẹ kế với em kế thì sao, hai người họ thế nào?"

"Thì cũng vậy thôi." Quý Thiển Ngưng trả lời theo bản năng, nói xong thì mới phản ứng lại, nhìn chị đầy kinh ngạc, "Sao chị biết rõ tình huống nhà tôi quá vậy?"

Ngón tay thon dài của Mạc Hạm gõ gõ vô lăng, nói với thái độ thản nhiên: "Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, khi em uống say đã tự nói với chị đó."

Quý Thiển Ngưng: "......" Mình của năm đó sao thiếu cảnh giác quá vậy, mới thấy một lần liền cùng người đào tim đào phổi, trách không được cuối cùng lại bị ăn sạch sành sanh.

Hai người câu được câu không hàn huyên rất nhiều, chiếc xe càng lúc càng đ xa.

Phố xá sầm uất cùng ánh đèn rực rỡ càng lúc càng xa, xe cũng càng ngày càng ít, người đi đường cũng chỉ còn thưa thớt. Trời tối nên Quý Thiển Ngưng bị mất phương hướng, cô nhìn kiến trúc xa lạ ở hai bên, hỏi: "Chị muốn dẫn tôi đi đâu vậy?"

Mạc Hạm nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, nhịn không được mà chế giễu: "Sợ sao?"

Quý Thiển Ngưng cứng cổ nói: "Tôi là sợ chị đi nhầm đường thôi!"

Mạc Hạm cười nhẹ, nói: "Không nhầm, chỉ là muốn dẫn em tới một nơi đặc biệt thôi."

Quý Thiển Ngưng bình tĩnh lại.

Quý Thiển Ngưng cứ nghĩ là chị muốn chở mình tới quán cơm bí ẩn nào đó, nhưng lại thấy Mạc Hạm lái xe vào một khu dân cư giàu có, nhìn từng căn biệt thự xa hoa thì trong lòng cô không khỏi sinh ra cảm giác vi diệu.

Hình như cô đã từng tới nơi này.

Cửa cảm biến điện tử nhận dạng biển số xe, cửa sắt tự động mở ra.

Mạc Hạm lái xe vào đi vào, đỗ trong gara, nói với Quý Thiển Ngưng đang như bị điểm huyệt: "Tới rồi."

Quý Thiển Ngưng lấy lại tinh thần, tháo dây an toàn rồi xuống xe, nhìn căn nhà được đèn đường chiếu sáng như ban ngày mà trong lòng ngũ vị tạp trần.

Cô đúng là đã từng tới nơi này, nhưng là mười năm trước.

Bóng bay được đính trên hàng rào trắng quanh sân, những hàng cây xanh treo đầy dải lụa chúc mừng, trên thảm cỏ xanh là một tấm thảm đỏ thật dài, cuối thảm đỏ là một cái cổng vòm làm từ hoa hồng nhạt.

Nam MC mang vest đứng giữa sân khấu hình trái tim, dùng chất giọng cao vút nói lớn với các quan khách: "Hoan nghênh mọi người tới tham dự hôn lễ của cô Mạc và cô Quý!"

Khách khứa không nhiều lắm, nhưng nghi thức hôn lễ lại làm rất long trọng.

Đại bộ phận là các gia đình thân thiết liên quan tới nhà họ Mạc, mà khách đại diện cho hai vị tân nương thì chỉ có một.

Mạc Hạm vốn có tiếng là cao lãnh lương bạc, chị còn không có nổi một người bạn tốt ở trong giới này. Mà bên Quý Thiển Ngưng thì chỉ mời mình Quý Minh Dương.

Khách khứa đứng thưa thớt ở khắp nơi, có người nâng chén chúc mừng, có người thờ ơ, lại có người không có ý tốt.

"Quý Thiển Ngưng là con gái nhà ai? Chưa từng nghe lão Mạc quen ông chủ Quý hay Quý tổng nào cả."

"Tôi nghe nói là diễn viên."

"Khó trách, rất xứng đôi với A Hạm đó."

"Xứng đôi gì chứ, tôi nghe nói là hình như cái cô diễn viên nhỏ đó khi cứu A Hạm thì bị thương, hủy dung, tiền đồ huỷ hoại, sau đó liền ăn vạ nói phải gả cho A Hạm."

"Phải không?! Kia quá đáng thương."

"Đáng thương gì chứ, làm diễn viên vừa khổ lại mệt, có bản lĩnh để nổi tiếng thì không tính, không có bản lĩnh thì chỉ sợ là ngay cả bản thân cũng nuôi không nổi. Trèo lên nhà họ Mạc, thì chính là cả đời vinh hoa phú quý. Chậc chậc, tâm cơ của cái cô diễn viên nhỏ đó cũng sâu đó."

"Cũng không thể nói như vậy, nói không chừng là người ta và A Hạm là tình đầu ý hợp mà."

"Nếu là anh, anh nguyện ý cưới một quái vật bị hủy dung xấu xí vậy sao?"

Quý Thiển Ngưng và Quý Minh Dương ở bên cạnh tâm sự đôi lời tri kỷ của cha con. Gió Đông hôm nay vừa hay lại thổi những lời vớ vẩn đó tới đây, khiến khuôn mặt đang tươi cười hạnh phúc của cô đóng băng lại.

*Mình nghĩ đây là biến thể của câu "Mọi chuyện đã xong, chỉ chờ gió Đông trong Tam Quốc Chí)

Sau khi khách khứa tan hết, cả căn nhà lớn này cũng chỉ còn lại hai người các cô.

"Hôm nay là ngày cưới của chúng ta, sao em lại không vui?" Mạc Hạm xốc mảnh vai trên đầu cô, nhìn khuôn mặt cứng ngắc được tấm mà che lại của cô mà nói

Quý Thiển Ngưng nhớ tới bốn chữ vừa nghe được "Quái vật xấu xí", nội tâm lại đau nhói lên, cô miễn cưỡng cười vui nói: "Em rất vui mà."

"Vui mà sao lại khóc?" Mạc Hạm nhíu mày, giúp cô lau hai hàng nước mắt.

Quý Thiển Ngưng vừa cười vừa khóc, nói: "Bởi vì...... Rất vui nha."

Mạc Hạm nói cô là ngốc nghếch.

Đêm động phòng hoa chúc, là giây phút mà Quý Thiển Ngưng ghi khắc cả đời.

Cô mang váy cười làm tình cùng Mạc Hạm, đau đến mức tận cùng, nhưng cũng vui sướng đến mức tận cùng.

Căn biệt thự này, là quà cưới mà Mạc Húc Khôn tặng cho hai người, là tân phòng của các cô.

Sau khi ký đơn ly hôn thì Mạc Hạm đưa căn nhà này cho cô nhưng cô không nhận.

Từ lúc trùng sinh tới này thì Quý Thiển Ngưng vẫn luôn rất bài xích những chuyện và người liên quan tới kiếp trước, chính là đối mặt này tòa phòng ở, nàng nội tâm cực kỳ bình tĩnh.

Có lẽ là nơi này chứa đứng sự ngọt ngào vô tận của hai người họ, dù chỉ là biểu hiện giả dối thì nơi này cũng là nơi mà cô hạnh phúc nhất.

Cô không hề ghét nơi này chút nào, thậm chí rất muốn vào xem thử bài trí nơi này có giống như lúc trước không.

Cô thậm chí còn không để ý là mình đi trước Mạc Hạm một bước, bước nhanh đi đến trước cửa, ma xui quỷ khiến vươn ngón trỏ bên tay phải ra, nhấn vào chỗ nhận dạng dấu vân tay đầy quen thuộc.

—— "Không nhận dạng được dấu vân tay, vui lòng nhập lại."

Âm thanh báo sai máy móc vang lên từ hệ thống khiến người Quý Thiển Ngưng thân giật mình một cái, tỉnh táo lại trong nháy mắt.

Thu tay lại, quay đầu diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Mạc Hạm khiến Quý Thiển Ngưng hoảng hốt trong lòng, xấu hổ mà giải thích: "Tôi chưa từng ở nơi cao cấp như vậy nên có chút tò mò."

Mạc Hạm nhìn cô một cái thật sâu rồi nắm lấy bàn tay lạnh cứng của cô, dưới cái nhìn khó hiểu của cô, chị dùng tay cô ấn 6 sáu số mật mã theo thứ tự.

"Tích" một tiếng, mở khóa thành công, cửa mở.

Quý Thiển Ngưng hơi hơi thất thần, bỗng dưng nghe được Mạc Hạm hỏi bên tai mình: "Thấy rõ không?"

"...... Cái gì?"

Mạc Hạm xem nhìn vẻ mặt mông lung của cô thì biết là vừa nãy cô không hề nghiêm túc nhìn, bật cười nói: "Mật khẩu là 101211. Chẳng lẽ em không thấy chuỗi số này rất quen thuộc sao?"

Quý Thiển Ngưng mờ mịt, lắc đầu.

Mạc Hạm hơi thở dài một tiếng khó mà nge được, ngón tay gõ nhẹ lên chóp mũi cô, nói: "Đây là ngày mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên."

Được chị nhắc nhở thì Quý Thiển Ngưng mới sực nhớ, khiếp sợ không thôi: "Chị lại dùng ngày đó để làm mật khẩu nhà?"

Mạc Hạm nghiêm mặt nói: "Do dễ nhớ lắm, hơn nữa chị cũng thấy nó có ý nghĩa lắm."

Quý Thiển Ngưng: "......"

Mạc Hạm kéo tay cô vào nhà.

Đèn cảm ứng và hệ thống sưởi tự động bật lên.

Nhìn cách bài trí quen thuộc ở trong phòng làm chóp mũi Quý Thiển Ngưng đau xót.

Sợ bị Mạc Hạm nhìn ra điều gì, cô vội cúi đầu, nói: "Ngại ghê, tôi muốn đi toilet."

Mạc Hạm chỉ về phía nào đó, nói: "Đi thôi."

Thật ra không cần Mạc Hạm dẫn thì Quý Thiển Ngưng có nhắm hai mắt cũng có thể tìm được, chỉ là sợ lại bị lộ vẻ ngụy trang thôi.

Cô bước nhanh trốn vào toilet, nhìn bản thân thất thố ở trong gương mà thở hắt ra.

Cô cũng không dám ở trong đó quá lâu, bởi vì cái toilet này có quá nhiều ký niệm của cô và Mạc Hạm khi chung sống với nhau ức. Đặc biệt là cái bồn tắm siêu to khổng lồ kia, cô chỉ mới liếc một cái thôi mà không khỏi đỏ mặt tim đập nhanh.

Sau khi bình tĩnh lại, Quý Thiển Ngưng mở cửa toilet ra.


"Hở ——" nàng không nghĩ tới Mạc Hạm đứng ở ngoài cửa, sợ tới mức thốt lên.


Mạc Hạm cười hỏi cô: "Rửa tay sao?"


Quý Thiển Ngưng nhìn bàn tay khô ráo của mình "Không rửa......"


Mạc Hạm không nhịn được mà đẩy cô vào lại, nói: "Cùng nhau rửa đi, rửa xong rồi ăn gì đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK