Mục lục
Đỉnh Cao Phú Quý (full) Trình Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111 Trưởng phòng vệ sinh

“Mọi người đừng nghe cậu ta nói bừa, lời cậu ta nói hoàn †oàn không được tính, tôi mới là Chủ tịch của Công ty Trái cây Bạch Thị!” Bạch Vĩnh Minh vội vàng nói: “Mà cậu †a chẳng là cái thá gì, hoàn toàn không có quyền nhúng tay vào chuyện của nhà họ Bạch chúng tôi.” “Còn nữa, cậu và Bạch An Tương vốn là vợ chồng, hai người đang nghĩ cách muốn cướp quyền hành của nhà họ Bạch chúng tôi à, hừ, nghĩ hay lắm!” Bạch Vĩnh Minh càng nói càng cảm thấy mình nói rất có lý, thuận tay chỉ về phía Bạch An Tương, nói: “Bạch An Tương, cô cũng không tự soi gương mà nhìn xem phẩm hạnh mình thế nào, cô mà cũng xứng làm Chủ tịch của nhà họ Bạch chúng tôi sao?” Mặc dù Bạch Vĩnh Minh nói dường như rất có lý, cũng lý lẽ đàng hoàng, nhưng bây giờ lại không có ai bằng lòng ủng hộ anh ta, vì khi anh ta làm Chủ tịch đã cướp đoạt 1% cổ phần của những người khác.

Hơn nữa, bây giờ ông cụ Bạch đang đứng sau lưng Trình Uyên và Bạch An Tương, khi Trình Uyên nói chuyện, ông †a cũng không lên tiếng, rõ ràng là chấp nhận Trình Uyên rồi.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Bạch Vĩnh Minh vẫn không chịu bỏ qua, thậm chí anh ta còn kêu gào: “Bảo vệ, bảo vệ đâu? Đuổi hai người này ra ngoài cho tôi!” Bảo vệ không dám bước lên, vì ông cụ Bạch đứng ngay bên cạnh Trình Uyên.

Bạch Vĩnh Minh dùng ngôn từ sỉ nhục Trình Uyên, anh hoàn toàn không thèm quan tâm, nhưng nếu đụng đến Bạch An Tương thì Trình Uyên không đứng yên nữa rồi.

“Người cần phải về soi gương là anh chứ?” Trình Uyên hỏi ngược lại: “Anh mà cũng xứng làm Chủ tịch của nhà họ Bạch sao?” “Cậu có ý gì?” Bạch Vĩnh Minh tức giận nói: “Bảo vệ đâu rồi, còn đứng ngây ra đấy làm gì?” Trình Uyên xòe tay nhún vai, sau đó nói với ông cụ Bạch sau lưng: “Phần sau đến lượt ông ra tay rồi: Ông cụ thở dài, giống như chỉ chớp mắt lại già đi mười tuổi nữa, người càng còng xuống hơn.

Ông ta đi ra đứng trước Trình Uyên, sau đó nói với mọi người: “Trình Uyên nói không sai, Bạch Thị chúng ta đã bị Tuấn Phong thua mua rồi, mà ai đến làm Chủ tịch, đương nhiên sẽ do Tuấn Phong quyết định, Trình Uyên là người phụ trách chuyện thu mua của Tập đoàn Tuấn Phong, đương nhiên cũng có quyền bãi miễn và bổ nhiệm Chủ tịch của Bạch Thị chúng ta.” Ông cụ không nói ra thân phận của Trình Uyên, là do ông †a nghĩ, nếu Trình Uyên đã không tự tiết lộ thân phận của mình, nhất định là không muốn để cho người khác biết, vì vậy, ông ta cũng phối hợp, cố tình giúp Trình Uyên che giấu thân phận.

Nghe thấy lời nói của ông cụ Bạch, tất cả mọi người đều dõi mắt nhìn về phía Bạch An Tương.

Bất thần bị tất cả mọi người nhìn chằm chăm, Bạch An Tương cảm thấy hơi mất tự nhiên, cô vẫn không thể tin được, nghỉ ngờ nhìn về phía Trình Uyên, gương mặt đầy thắc mắc.

Trình Uyên chỉ mỉm cười với cô.

Bạch Vĩnh Minh vẫn không chịu thôi, anh ta vội vàng hét lên: “Ông nội, ông nói gì vậy? Ông đã nhường vị trí Chủ tịch cho cháu rồi, cho nên bây giờ ông có tư cách gì mà lên tiếng chứ?” “..” Những lời này của Bạch Vĩnh Minh nhất thời khiến ông cụ Bạch trừng lớn hai mắt.

Không chỉ có ông cụ Bạch, tất cả mọi người đều không ngờ Bạch Vĩnh Minh lại bất kính với ông cụ Bạch như vậy.

Bạch Sĩ Phan bước lên đạp cho Bạch Vĩnh Minh một cái lảo đảo: “Nhãi ranh con nói cái gì vậy?” Bạch Vĩnh Minh không phục nói: “Con nói sự thật mà, con là Chủ tịch của Bạch Thị, lời con nói mới là đúng, bảo vệ đâu, mau đến đây bảo vệ tôi.” Anh ta càng nói, Bạch Sĩ Phan lại càng tức giận, bước lên tát cho Bạch Vĩnh Minh một cái: “Cái thằng súc sinh này, còn định gọi bảo vệ đến đánh bố mày nữa sao?” Bạch Vĩnh Minh bị giáng một cái tát đến ngớ ra.

Ông cụ chỉ làm như không thấy, tiếp tục nói: “Tôi lặp lại một lần nữa, lời nói của Trình Uyên đại diện cho Tuấn Phong, sau này công ty của chúng ta sẽ là công ty dưới †rướng Tuấn Phong, cho nên, Trình Uyên nói Bạch An Tương là Chủ tịch của Bạch Thị chúng ta, vậy thì An Tương chính là Chủ tịch của Bạch Thị” Bạch Vĩnh Minh cuối cùng cũng ý thức được mọi chuyện không giống như tưởng tượng của mình.

Anh ta nóng lên.

“Ông nội, vậy cháu thì sao? Bây giờ cháu làm thế nào?” Bạch Vĩnh Minh lớn tiếng hỏi: “Bạch An Tương là Chủ tịch, vậy cháu là gì?” Đối với chuyện này ông cụ không kiềm được nhìn về phía Trình Uyên.

Trình Uyên cười cười: “Chủ tịch Tuấn Phong đã từng đồng ý với ông cụ, người của nhà họ Bạch chúng ta sẽ cố gắng không điều chỉnh quá lớn về mặt chức vụ, cho nên ý của Tuấn Phong là muốn điều chỉnh một chút về mặt chức vụ của anh thôi.” Bạch Vĩnh Minh nghe vậy, lúc này, tảng đá đè nặng trong lòng mới rơi xuống, nghĩ thầm, cũng được, bất kể thế nào, điều chỉnh chức vụ vẫn có thể chấp nhận được.

Trình Uyên nói tiếp: “Trước đây anh đã làm chức vụ Giám đốc ở Bạch Thị rồi, cho nên đến làm trưởng phòng ở khu xử lý vàng đi.” “Vàng sao?” Bạch Vĩnh Minh nghe vậy trong nháy mát trở nên hưng phấn, nhắc đến chữ vàng, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến chính là mình có thể vơ vét được bao.

nhiêu chỗ béo bở.

Nhưng sau đó cũng cảm thấy không ổn lắm: “Không đúng, Bạch Thị chúng ta không có bộ phận này, hơn nữa, lấy đâu ra vàng?” Trình Uyên vội vàng nói: “Được rồi được rồi, nói dễ hiểu một chút chính là phụ trách việc vệ sinh tất cả nhà vệ sinh của Bạch Thị, trưởng phòng vệ sinh.” “..” Bạch Vĩnh Minh sửng sốt mất mười mấy giây, sau đó đột nhiên nổi giận gào thét: “Mẹ nó cậu đang đùa giỡn tôi đấy à?” Trình Uyên cũng đột nhiên nổi giận, gân cổ hét to: “Biết là tốt rồi!” Giọng nói của anh rất cao, trong trí nhớ của tất cả mọi người, có lẽ từ khi bọn họ quen Trình Uyên đến nay, đây là lần anh to tiếng nhất. Bạch An Tương cũng giật nảy mình.

“Hàng ngày không làm việc đàng hoàng, không phải giăng bẫy chỗ này cũng là giăng bẫy chỗ kia” Trình Uyên chỉ vào mặt Bạch Vĩnh Minh khiển trách: “Loại người như anh, tôi không bảo anh cút ra khỏi nhà họ Bạch cũng đã coi như nể mặt ông nội lắm rồi, tốt nhất là anh im lặng đứng yên đấy cho tôi, sau đó ngậm miệng vào đi!” Ông cụ Bạch thở dài, Bạch Sĩ Phan cúi đầu, Bạch Vĩnh Minh bàng hoàng luống cuống, tất cả mọi người im lặng không nói, lúc này không ai dám lên tiếng.

“Cứ như vậy đi, bổ nhiệm xong rồi, lập tức chấp hành!” Trình Uyên nói xong, kéo bàn tay nhỏ bé của Bạch An Tương, xoay người ra khỏi phòng họp.

Đợi sau khi anh đi rồi, Bạch Vĩnh Minh mới đột nhiên tỉnh lại, lập tức giậm chân mảng: “Trình Uyên, tên rác rưởi này, cậu ta là cái thá gì? Dám chỉ tay năm ngón với ông đây hả, nhà họ Bạch có phần của cậu sao?” Nhưng không đợi anh ta máng xong, ông cụ Bạch đột nhiên nói: “Được rồi, còn chưa thấy mất mặt sao?” “Ông nội, cậu ta…” Bạch Vĩnh Minh.

Bạch Sĩ Phan giận dữ nói: “Mẹ nó con câm miệng cho bai” Sau khi vào trong xe, Bạch An Tương cứ luôn nhìn chằm chăm Trình Uyên, đến mức Trình Uyên thấy mất tự nhiên, không kiềm được thúc giục: “Lái xe đi” Bạch An Tương nghiêng đầu hỏi: “Rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?” Trình Uyên nghi ngờ: “Anh thật sự không giấu em mà, em nói đi, em muốn biết gì, bây giờ anh đều nói hết cho em biết” Bạch An Tương nghiêm túc hỏi: “Tại sao trước đây không nói cho em biết Tuấn Phong muốn em làm Chủ tịch, hơn nữa tại sao lại chọn em?” Trình Uyên nói: “Khi em ở Bạch Thị đã từng làm Tổng giám đốc của hạng mục mới, Tuấn Phong chọn em đương nhiên là không thể thích hợp hơn nữa rồi, còn tại sao không nói sớm cho em biết, chủ yếu là do đến lúc ấy anh mới nảy ra suy nghĩ này thôi.” “Đến lúc ấy mới nghĩ ra?” Bạch An Tương nghe vậy đột nhiên kinh hãi: ‘Anh đang nói, để em làm Chủ tịch, là ý kiến của anh sao? Anh có quyền quyết định chuyện lớn như thế này sao?” “Ơ..” Lúc này Trình Uyên mới ý thức được mình nói sai rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK