Mục lục
Tuyệt Phẩm Cuồng Tế (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Long Linh Linh, cô hãy huy động vốn của tập đoàn, anh Trương liên hệ với một số ngân hàng lớn ở thành phố Thiên Bắc để cố gắng huy động hết số vốn mà chúng ta có thể mượn được”.

Trương Hoa Bân gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi”.

Long Linh Linh cũng gật đầu theo.

Bạch Diệc Phi cau mày nói: “Tôi có cảm giác cuộc cạnh tranh này giúp chúng ta thấy được một số bí mật mà chúng ta chưa biết, e rằng những bí mật này sẽ khiến cho chúng ta rơi vào hoàn cảnh khốn đốn hơn nữa”.

Buổi tối, Từ Lãng vừa tắm xong, đang thay quần áo để chuẩn bị ra ngoài.

Đúng lúc này Dương Xảo tình cờ nhìn thấy, liền hỏi: “Muộn như thế này còn đi ra ngoài, anh có việc gì gấp lắm sao?”

Từ Lãng cười đáp: “Cũng không gấp lắm, chỉ là ngày mai Bạch Diệc Phi đến thành phố Bắc Hải xử lý công việc, tối nay anh phải tới đó trước, mọi người ngủ sớm đi nhé”.

Dương Xảo nghe xong liền gật đầu một cái, nhưng đến khi Từ Lãng vừa ra khỏi cửa, cô ta đột nhiên nói với anh: “Anh nhớ cẩn thận nhé, em đợi anh về nhà”.

Từ Lãng nghe xong những lời này, trong lòng không khỏi rung động, anh ta nhớ lại câu nói của ông thuyền trưởng, ánh mắt dần trở lên ấm áp, anh ta gật đầu với Dương Xảo, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Sau khi Từ Lãng ra ngoài đi về phía nhà Bạch Diệc Phi, nhưng đi được mấy bước, anh ta đột nhiên lắc người một cái rồi biến mất trong bóng tối.

Làm một sát thủ, ẩn náu là kĩ năng tốt nhất của anh ta, nếu anh ta cố tình muốn ẩn náu thì e rằng trên đời này không mấy người có thể tìm thấy được.

Từ Lãng ẩn mình trong bóng tối rồi lặng lẽ lẻn về phía cánh cửa của nhà mình.

Sau đó tìm một chỗ kín đáo để ẩn náu.

Anh ta đợi ở đây để ôm cây đợi thỏ.

Nửa giờ sau, có một bóng người đột nhiên xuất hiện, trèo qua vách tường ở sân nhà Từ Lãng.

Từ Lãng chợt vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Anh ta không hề do dự, đưa tay nắm lấy thanh đao của mình, rồi lập tức đi theo.

Thật ra Từ Lãng nên đợi thêm một chút nữa, dù sao bắt ngay tại trận mới là tốt nhất, nhưng bây giờ có rất nhiều yếu tố tác động đến khiến cho anh ta không sao bình tĩnh được.

Có lẽ là bởi vì anh ta đã có “gia đình” và những người khiến anh ta quan tâm, cho nên anh ta không thể giữ được sự lạnh lùng, bình tĩnh như trước nữa.

Bóng đen đó đang đứng ở trong sân, đúng lúc này Dương Xảo cũng đi ra từ phòng khách.

Từ Lãng vô tình chứng kiến một màn này.

Dương Xảo và bóng đen cũng phát hiện ra Từ Lãng, bọn họ đều kinh ngạc không thôi.

Sau đó, bóng đen lập tức xoay người trèo qua bức tường.

Từ Lãng nhìn Dương Xảo một cái rồi lập tức đuổi theo.

Dương Xảo trợn mắt kinh ngạc, sau đó vẻ mặt dần trở nên trắng bệch, một lúc lâu sau cô ta mới có thể hoàn hồn, rồi vội vàng chạy về phòng.

Tốc độ của bóng đen rất nhanh, còn tốc độ của Từ Lãng cũng không hề thua kém, hai người đuổi bám vô cùng sát sao.

Khu biệt thự có một khu rừng nhỏ, có thể chui vào trực tiếp, Từ Lãng không chút do dự mà theo vào.

Trong đêm tối, ẩn náu ở rừng cây cực kỳ dễ dàng, gần như không thể phát hiện ra.

Vì vậy sau khi bóng đen tiến vào rừng cây liền biến mất trong tầm mắt của Từ Lãng.

Từ Lãng dừng bước, lặng lẽ nín thở.

Đối với người khác mà nói, hoàn cảnh trước mắt quả thật khiến cho người ta mất phương hướng, nhưng anh ta lại khác, anh ta thích ứng cực tốt đối với môi trường tối tăm này.

Từ Lãng cầm thanh đao của mình, di chuyển từng bước chân, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Những cơn gió nhẹ khẽ lướt qua, đám lá trên cây phát ra từng tiếng xào xạc.

Nhưng những âm thanh đó xen lẫn cả tiếng thở dốc yếu ớt.

Nếu như bóng đen kia chạy về phía trước, vậy ắt hẳn sẽ gây ra tiếng động rất lớn, nhưng hiện tại không có bất cứ động tĩnh gì, hắn ta chắc chắn đang núp ở sau thân cây hoặc trên một cái cây nào đó.

Nhưng bởi vì lúc trước chạy quá nhanh khiến cho hô hấp trở nên nặng nề, dù hắn ta cố gắng khống chế bản thân cũng chỉ có thể làm chậm nhịp thở, hít thở nặng nề là không thể tránh khỏi, điều này đã quá đủ cho Từ Lãng phán đoán rồi.

Anh ta cầm thanh đao, chậm rãi đến gần một cái cây to.

Từ Lãng đứng ở trước cây to, lạnh lùng nói: “Mày là ai?”

Thế nhưng không có ai đáp lại.

Từ Lãng biết người này quả thực trốn ở sau thân cây, nên hỏi lại: “Mày là ai?”

Vừa mới dứt lời, một con dao sắc bén phóng “vù” từ phía sau thân cây.

Từ Lãng lập tức giơ thanh đao lên để đỡ, sau đó con dao của đối phương bị rơi xuống vọng lại một tiếng “leng keng”.

Cùng lúc đó, người phía sau thân cây đột nhiên hét lớn.

“Mau cứu tao!”

Từ Lãng bỗng chốc cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó anh ta phát hiện những âm thanh xào xạc truyền đến cả tiếng bước chân và hít thở của người khác.

Chẳng mấy chốc, mười mấy tên áo đen xuất hiện, vây xung quanh Từ Lãng.

Bạch Diệc Phi và những người khác nhận được tin tức, vội vàng chạy tới.

Trong bệnh viện Ngọa Long, Trần Ngạo Kiều đem theo người của tổ chức Cuồng Sa gấp rút chạy tới khu biệt thự cảng Lam Ba.

Đám người Bạch Diệc Phi vừa đến nơi liền nghe thấy tiếng súng.

“Pằng pằng pằng…”

Đám người Bạch Diệc Phi đang định xông vào, nghe thấy tiếng súng thì đột nhiên dừng lại.

Bạch Hổ và Chung Liên nhìn về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cũng nhìn về phía bọn họ, trong ánh mắt của bọn họ lộ ra vẻ kinh hãi.

Bọn họ không sợ đối phương có súng mà là sợ Từ Lãng gặp nguy hiểm.

Sau đó bọn họ không dám nán lại một giây một phút nào, cũng không chờ đám người Trần Ngạo Kiều tới mà trực tiếp xông vào.

Sau khi bọn họ xông vào, dùng đèn pin để chiếu sáng xung quanh, bọn họ nhìn thấy một vài thi thể bị thanh đao cứa đứt cổ đang nằm cách đó không xa.

Bầu không khí vẫn còn nồng nặc mùi thuốc súng, cùng với mùi máu tanh nhàn nhạt.

Vẻ mặt ba người bọn họ ngày càng nghiêm trọng, nhưng bọn họ buộc lòng phải tiến về phía trước.

Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy Từ Lãng đang ngồi trên mặt đất ở sau một cái cây.

Từ Lãng ngồi giang chân, trên bụng, bắp chân toàn là máu, nhưng anh ta vẫn ung dung ngậm một điếu thuốc còn chưa cháy.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy Từ Lãng như vậy, vội vàng xông tới đỡ anh ta dậy: “Anh Lãng, cố chịu đựng một chút!”

Bạch Diệc Phi thực sự luống cuống.

Ở trong mắt Bạch Diệc Phi, mặc dù bản lĩnh của Từ Lãng không sánh bằng Đạo Trưởng nhưng vẫn rất mạnh, dẫu sao đã từng là sát thủ cho nên anh luôn cho rằng anh ta sẽ không bị thương cho dù có bị thương cũng chỉ là vết thương nhẹ.

Đây là điều Bạch Diệc Phi chưa từng thấy qua.

Cùng lúc đó, cảnh tượng này khiến anh nhớ tới Tần Hoa, những chuyện năm xưa dần hiện lên trong đầu anh cho nên anh bắt đầu cảm thấy cuống cuồng.

Bạch Diệc Phi hét lên với Bạch Hổ: “Gọi xe cấp cứu!”

Từ Lãng lại rất dửng dưng, anh chỉ hít thở sâu vài hơi rồi nói: “Người chạy thoát rồi”.

Bạch Diệc Phi lập tức lắc đầu: “Không chạy thoát được, chạy qua mùng một chứ không chạy qua mười lăm, anh Lãng, bây giờ anh đừng để ý những chuyện này nữa, cứ giao hết cho tôi đi”.

Từ Lãng cười chế giễu: “Là tôi sơ ý, không nghĩ đến bọn chúng mang theo súng”.

Nghe anh ta nói như vậy, Bạch Diệc Phi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên người anh ta còn đang không ngừng chảy máu, Bạch Diệc Phi không dám khinh thường: “Xe cấp cứu có thể tới muộn, gọi điện thoại cho Trần Ngạo Kiều hỏi bọn họ tới chỗ nào rồi?”

Không lâu sau đó, Trần Ngạo Kiều mang người tới.

Trần Ngạo Kiều cầm đầu, một đám người mặc đồ đen từ trong xe nhảy xuống.

Khi nhìn thấy tình huống như vậy, Trần Ngạo Kiều vội vã cõng Từ Lãng lên lưng, vừa chạy về phía chiếc xe bên kia, vừa nói với mấy người: “Quay về bệnh viện!”

Những người khác đều ở lại bảo vệ Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi liếc nhìn mấy thi thể nằm trên mặt đất, dặn dò: “Mang về!”

“Vâng!”

Tổng cộng có ba thi thể, tất cả đều được người của tổ chức Cuồng Sa mang về.

Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện Ngọa Long, Bạch Diệc Phi chờ ở đó đến nỗi cực kỳ sốt ruột, đứng ngồi không yên.

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK