Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (full) - Phùng Anh Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cẩn thận dịch lại gần bụi cỏ cao gần bằng người nơi phát ra tiếng động, rồi dè dặt vạch bụi cỏ ra thì nhìn thấy cách đó không xa có bóng dáng một đứa bé.

Nhiếp Dập!

Dựa vào cái áo khoác quen thuộc kia, Nhiếp Nhiên nhìn một cái là có thể nhận ra nó ngay.

Sao lại là nó?!

Thằng nhóc này điên rồi sao?

Muộn thế này lại lén chạy từ trường quân đội ra ngoài, còn tới bến tàu không một bóng người nữa.

Nó không sợ bị người xấu bắt đi à?

Nhiếp Nhiên cau mày nhìn về phía nó. Nó đang ngồi xổm trong cái đống hoang tàn cách bến tàu không xa, quay qua quay lại lượm cỏ khô chất lên cao, có vẻ đang định làm gì đó.

Nhiếp Nhiên lặng lẽ quan sát xem rốt cuộc thằng nhóc này muốn làm chuyện ghê gớm gì.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên sau lưng truyền tới tiếng bước chân cực kì nhỏ cùng với tiếng bụi cỏ xào xạc.

Nhiếp Nhiên lập tức buông tay, lặng lẽ lui về phía sau.

Thế nhưng mới đi được mấy bước, cô đã nghe thấy người phía sau hỏi: “Cô đang làm gì ở đó thế?”

Nhiếp Nhiên tự nhiên quay đầu lại, nhưng lại âm thầm di chuyển một bước, chặn tầm mắt Cửu Miêu, dửng dưng trả lời: “Không có gì, đi thôi.”

Nói xong cô cũng đi ra ngoài.

Cửu Miêu nghi ngờ nhìn trong bụi cỏ một cái, sau đó mới theo Nhiếp Nhiên cùng đi ra khỏi bụi cỏ.

“Không phải cô đang canh giữ sao, chạy tới đây làm gì?” Sau khi xác nhận đã cách xa bụi cỏ kia, trở lại chỗ canh giữ, Nhiếp Nhiên mới lạnh giọng hỏi.

“Chú Trần bảo tôi đến tìm cô, nói có chuyện tìm cô.” Cửu Miêu thản nhiên trả lời.

“Tôi biết rồi. Cô đi cùng tôi.”

Nhiếp Nhiên sợ Cửu Miêu sẽ phát hiện ra Nhiếp Dập bên ngoài bụi cỏ, đến lúc đó gây ra rắc rối không cần thiết, ảnh hưởng đến quá trình giao dịch, cho nên kéo cô ta đi cùng.

Nhưng lúc hai người đi từ cổng chính vào thì lại nghe thấy người của Nghiêm lão đại dẫn tới quát to ở phía xa: “Ai ở đó!”

Trong nháy mắt, tất cả mọi người nhao nhao rút súng ra, đề phòng tất cả mọi thứ xung quanh.

Âm thanh kia truyền tới từ phía bụi cỏ, chỉ có Nhiếp Nhiên biết, nhất định là Nhiếp Dập bị phát hiện rồi.


Bỏ đi bỏ đi, dù sao cũng không phải là cô không che giấu hộ nó, bây giờ bị phát hiện chỉ có thể nói số nó đen, tự nhận xui xẻo thôi.

Nhưng không biết nếu Diệp Trân nghe được chuyện này, liệu có khóc chết không?

Thật ra cô còn rất mong đợi.

Nhiếp Nhiên đứng ở đó trơ mắt nhìn thuộc hạ của Nghiêm lão đại túm một bóng người nho nhỏ trong tay.

Sau đó lại nghe một giọng nói quen thuộc vang lên, “Buông tay, mau buông tay ra, các người làm gì thế, mau buông tôi ra!”

Nghiêm lão đại thấy thuộc hạ của mình xách một thằng nhóc trong tay thì lập tức hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tên thuộc hạ kia ném Nhiếp Dập xuống đất, nghiêm nghị nói: “Lão đại, người của chúng ta phát hiện một thằng bé trong bụi cỏ cách đây không xa! Nó đang định nhóm lửa đốt đống cỏ!”

Đốt đống cỏ?

Nhiếp Nhiên cau mày lại.

Chẳng trách bị phát hiện, hóa ra thằng nhóc ngu dốt này lại đốt lửa trong đêm đen nơi hoang vu thế này.

Đúng là tự tìm đường chết mà!

Chương 1498.2DÂY DƯA QUÁ LỚN - KHÔNG MUỐN RA TAY

Nhiếp Nhiên lạnh lùng đứng ở bên cạnh nhìn nó bò từ dưới đất dậy, sau đó gào ầm ĩ lên với mấy người kia: “Các người bắt tôi làm gì! Tôi có làm gì sai đâu, các người dựa vào cái gì bắt tôi! Tôi không phạm pháp! Tôi còn chưa nhóm được lửa.”

“Đốt lửa? Nửa đêm mày chạy đến đây đốt lửa làm gì?” Nghiêm lão đại cúi đầu, khóe miệng mang ý cười lạnh, hỏi.


“Muốn đốt thì đốt thôi.” Nhiếp Dập không biết sống chết đáp.

“Muốn đốt thì đốt? Mày cũng ngang ngược đấy nhỉ?”

Ban đêm rét lạnh, giọng Nghiêm lão đại hơi đáng sợ.

Nhiếp Dập nhìn nụ cười của ông ta, không rét mà run, nhưng nó vẫn đứng rất thẳng lưng, cứng họng quát, “Đồ thần kinh, tôi ngang ngược hay không liên quan gì đến ông!”

Nói xong nó muốn nhân cơ hội rời đi.

Nghiêm lão đại nhíu mày, đứng thẳng lên nhưng không nói gì.

Tên thuộc hạ bên cạnh lập tức kéo Nhiếp Dập lại, tát nó lật mặt, khiến nó ngã lăn ra đất.

“Cậu bạn nhỏ, bây giờ có thể nói cho tôi biết tại sao lại muốn đốt lửa rồi chứ?” Nghiêm lão đại vẫn cười, nhưng nụ cười kia rất đáng sợ.

Lúc này Nhiếp Dập đã bị cái tát vừa rồi làm cho ngu đi, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết ngây ra nhìn ông ta.

Còn Nhiếp Nhiên ở phía xa nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

Đương nhiên cô biết tại sao Nghiêm lão đại phải tra hỏi Nhiếp Dập.

Hành động đốt lửa này nhìn qua không có gì đáng lo, nhưng đối với những người làm ăn phạm pháp như bọn chúng, thì mọi hành động khác lạ đều có nguy cơ ẩn chứa sự nguy hiểm.

Lần này Nhiếp Dập chết chắc rồi.

“Tại sao lại là nó?” Khi nhìn thấy là Nhiếp Dập, Cửu Miêu ở sau lưng Nhiếp Nhiên lạnh giọng nói.

Nhiếp Nhiên ngẩn ra, sau đó cô nhớ ra chuyện một tuần trước Cửu Miêu từng giúp Nhiếp Dập.

Chỉ tiếc là chuyện lần này không đơn giản như vậy.

Nhiếp Nhiên vẫn đứng nhìn không nói gì, chỉ chờ Nghiêm lão đại xử lý Nhiếp Dập xong là cô có thể đi qua đó.

Nhưng điều khiến cô không ngờ là lúc này Cửu Miêu lại không sợ chết bước về phía đó.

Nhiếp Nhiên nhanh tay nhanh mắt ngăn cô ta lại, bình tĩnh hỏi: “Cô muốn làm gì.”

“Tôi đi giúp nó. Nó vô tội.”

“Cô không thể đi.”

“Tại sao?”

Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm Nhiếp Dập trước mặt, thấp giọng trả lời: “Hàng lần này rất quan trọng, không thể có một chút bất trắc và ngoài ý muốn được, cho nên cô không thể đi.”

“Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ, có thể có bất trắc và ngoài ý muốn gì chứ?” Cửu Miêu trầm giọng chất vấn.

Nhiếp Nhiên biết về cơ bản, hầu hết các vệ sĩ ở đây đều không biết hàng mình bảo vệ là cái gì, cũng không biết tính nguy hiểm và tầm quan trọng trong đó.

Nhưng cô không thể nào nói đúng sự thật, chỉ lạnh lùng đáp lại cô ta một câu, “Không thể là không thể, không có thương lượng.”

Một lúc sau, Cửu Miêu đột nhiên hỏi: “Vừa rồi cô ở đó có phải là bởi vì thấy nó không?”

Trong lòng Nhiếp Nhiên giật thót, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút biến hóa nào.

Cô cho là Cửu Miêu nghĩ mình và đứa bé kia có liên quan.

Mà trên thực tế Cửu Miêu cũng không nghĩ đến mức đó, cô ta trách cứ Nhiếp Nhiên, “Vậy tại sao lúc đó cô không nhắc nhở nó bảo nó đi đi? Rõ ràng cô nhìn thấy nó, cô nên đuổi nó đi trước mới đúng.”

Nhiếp Nhiên lập tức thả lỏng, “Tôi không nhìn thấy nó, hơn nữa cho dù tôi thấy nó, tôi cũng sẽ giao nó cho chú Trần, tuyệt đối sẽ không bao che cho nó.”

“Tại sao cô phải làm như vậy?”

Chương 1498.3DÂY DƯA QUÁ LỚN - KHÔNG MUỐN RA TAY

Một lát sau, Nhiếp Nhiên chậm rãi quay đầu sang, lạnh lùng phun ra một câu: “Nếu như bao che, tôi sẽ chết.”

Giọng Cửu Miêu u ám, “Chỉ là đuổi đi, làm sao có thể chết được?”

“Làm việc ở Hoắc thị, cô chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, hơn nữa cũng chỉ có thể làm chuyện thuộc bổn phận của mình, đừng có làm gì ngoài quy định.”

“Nhưng đối phương bây giờ rõ ràng không buông tha đứa bé kia, cô cứ trơ mắt nhìn như vậy à?”

“Vậy cô đi đi. Nhưng phải nhớ, một khi cô đi xin tha hoặc là can dự vào, vụ hợp tác này sẽ không còn nữa, thậm chí còn mang đến tai họa cho Hoắc thị. Cô cũng thấy bọn họ cẩn thận thế nào rồi đấy, đến lúc đó chỉ sợ cô, tôi, bao gồm tất cả vệ sĩ tại đây sẽ rơi vào trong nguy hiểm.”

“Chỉ là vận chuyển hàng thôi, tại sao phải cẩn thận như vậy?” Cửu Miêu nhìn chằm chằm cô với ánh mắt u ám.

Nhiếp Nhiên đột nhiên cong khóe miệng lên cười, nghiêng đầu nói với cô ta: “Tôi cũng không biết, hay là cô hỏi giúp tôi đi.”

Cửu Miêu ngẩn ra, cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn về phía Nhiếp Dập với ánh mắt cương quyết, rồi bước về phía trước.

Giọng nói không lạnh không nóng của Nhiếp Nhiên lại vang lên, “Cô bước ra đồng nghĩa với việc tất cả mọi người ở đây có thể sẽ phải chết cùng cô. Tốt nhất cô nên nghĩ cho kĩ, vì cứu một người đứa bé mà có thể phải đền bằng tính mạng của tất cả mọi người, có đáng không?”

Bước chân Cửu Miêu khựng lại.

Cô ta nhìn những vệ sĩ đứng trong bến tàu, hình như thoáng do dự.

Cuối cùng cô ta vẫn dừng lại, đứng ở đó nhìn ra xa.

Lúc này, Nghiêm lão đại lại hỏi Nhiếp Dập một lần nữa. Ông ta vốn cho rằng thằng nhóc này bị đánh một trận, lúc hoàn hồn sẽ khóc lóc cầu xin. Ai dè nó lại thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, đứng vụt lên, đạp mạnh vào đùi ông ta, hung hăng mắng chửi: “Khốn kiếp, ông dám đánh tôi, ông dựa vào cái gì mà đánh tôi! Ông có tư cách gì đánh tôi! Tôi chỉ đốt lửa chơi thôi mà ông lại dám đánh tôi! Điều luật nào của đất nước cho ông đánh tôi hả!”

Nghiêm lão đại không phòng bị nên bị nó đạp trúng. Ông ta đau điếng, cúi gập cả người xuống.

Mấy tên thuộc hạ xung quanh thấy xảy ra sự cố, một tên đỡ lão đại nhà mình, một tên khác đi lên định đạp cho Nhiếp Dập một cái.

Vừa nãy Nhiếp Dập đã bị đánh một lần, bây giờ đâu có đơn giản cho hắn đánh lần thứ hai như vậy. Nó nhanh nhẹn tránh đi, để tên kia vồ hụt.

Không chỉ như vậy, nó còn nhanh chóng vòng qua sau lưng tên kia, đạp vào đầu gối hắn khiến hắn ngã thẳng xuống đất.

Nhiếp Nhiên nhìn thấy cả, ở trong đêm đen, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.

Xem ra trước đây thằng nhóc này ở trường quân đội đánh nhau với đám người kia cũng rất có bản lĩnh, những chiêu thức kia dùng rất lưu loát.

Chú Trần thấy bên phía Nghiêm lão đại gặp sự cố, vội vàng phân phó vệ sĩ sau lưng, “Mau bắt nó lại, trói vào!”

Nhiếp Dập có tài giỏi nhanh nhẹn thế nào cũng không đấu lại được nhiều người, chẳng mấy chốc nó đã bị bắt.

Nghiêm lão đại nhịn qua cơn đau, xông lên tát cho Nhiếp Dập một cú trời giáng, “Mẹ kiếp, dám đạp ông đây, đúng là chán sống rồi!”

Tính khí Nhiếp Dập rất giống Nhiếp Thành Thắng, ăn một cái bạt tai càng làm nó kích động phản kháng hơn, hai tay bị giữ thì dùng chân đạp, cuối cùng bọn chúng không thể không đạp vào đầu gối cho nó quỳ xuống đất.

“Các người dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy, các người mau buông tôi ra, ngay lập tức! Biết tôi là ai không! Các người dám bắt tôi! Tôi nói cho các người biết... ba tôi...”

Chương 1498.4DÂY DƯA QUÁ LỚN - KHÔNG MUỐN RA TAY

Nó vừa nói đến chữ “ba”, vẻ mặt Nhiếp Nhiên đã lập tức thay đổi.

Gay rồi!

Nếu như nó nói ra quân hàm của Nhiếp Thành Thắng, nói ra Nhiếp Thành Thắng là người trong quân đội thì chắc chắn những người này sẽ cho là có quân đội đang để mắt đến bọn chúng.

Vậy thì khoản giao dịch này cùng với việc đàm phán tiếp theo cũng sẽ bị ảnh hưởng đến, thậm chí là ngừng lại. Cuối cùng rất có thể sẽ khiến hành động của Hoắc Hoành gặp thất bại.

Không được, không thể để nó nói ra được!

Khoảnh khắc đó, Nhiếp Nhiên thậm chí đã sờ súng, chuẩn bị tư tưởng giết chết nó tại chỗ.

Nhưng may mắn là lúc nó còn chưa nói xong, Nghiêm lão đại đã nhét ngay một cuộn dây vào miệng nó, và nói với đám thuộc hạ: “Ném thằng nhóc này lên xe! Tao không thích thấy máu trên đường giao dịch.”

“Vâng.” Mấy tên thuộc hạ nhận lấy Nhiếp Dập, nhét thẳng nó vào trong cốp.

Nhiếp Nhiên thầm thở phào một hơi, may mà không bại lộ, cảm ơn trời đất.

Cô nhẹ nhàng chuyển động tác sờ súng thành chống nạnh, để che giấu động cơ vừa rồi của mình.

Không còn sự cố Nhiếp Dập, vụ giao dịch tiếp tục tiến hành.

“Bọn họ sẽ giết nó, đúng không?” Cửu Miêu đứng ở bên cạnh cô, hỏi.

“Ai biết được, đây không phải là điều chúng ta nên quan tâm.” Nhiếp Nhiên ném lại câu này rồi rời đi.

Chú Trần thấy cô lâu như vậy mới tới, chân mày cau lại, rõ ràng là không vui.

Nếu không phải ngại vì cô là người của Nhị thiếu, nhất định ông ta sẽ phải lên tiếng khiển trách.

“Cô đến kho hàng kiểm tra lại số liệu một lần đi.” Chú Trần phân phó.

Nhiếp Nhiên đi theo một tên vệ sĩ vào bên trong kho hàng rồi bắt đầu kiểm tra.

Vận chuyển nhập kho như vậy mất khoảng nửa tiếng, cuối cùng toàn bộ đã kết thúc.

Đến khi kho hàng khóa lại, chú Trần mới hỏi Nghiêm lão đại: “Anh định làm gì đứa bé kia?”

“Dĩ nhiên tìm một chỗ xa đây để giải quyết rồi, ông biết tôi không thích chuyện ngoài ý muốn mà.” Nghiêm lão đại nghĩ tới việc vừa rồi mình bị đạp một cái trước mặt mọi người như vậy, cảm thấy vô cùng mất thể diện, vì thế suy nghĩ muốn giết Nhiếp Dập càng thêm mãnh liệt.

Nhiếp Nhiên theo ở phía sau nghe thấy Nghiêm lão đại nói thế, biết là Nhiếp Dập không thấy được ánh mặt trời ngày mai rồi.

Từ trước đến giờ, cô không có thiện cảm với người nhà họ Nhiếp, sống chết của bọn họ đối với cô mà nói căn bản không đáng quan tâm.

Có điều, không biết Nhiếp Thành Thắng biết con trai bảo bối của mình chết, ông ta sẽ có tâm trạng gì.

Chương 1498.5DÂY DƯA QUÁ LỚN - KHÔNG MUỐN RA TAY

Cô lập tức đi theo sau chú Trần, định lên xe.

Nhưng một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu cô. Nếu như Nhiếp Thành Thắng biết con trai độc đinh của mình chết, nhất định sẽ không chịu để yên!

Vậy thì tiếp theo ông ta sẽ làm gì?

Không cần nghĩ cũng có thể biết, Nhiếp Thành Thắng nhất định sẽ phái người điều tra nguyên nhân cái chết của Nhiếp Dập, sau đó tìm ra hung thủ, cuối cùng truy ra được vấn đề vũ khí đạn dược.

Vậy thì đến cuối cùng nhiệm vụ của Hoắc Hoành vẫn sẽ thất bại!

Không, tuyệt đối không thể!

Anh đã chịu đựng mười năm, không thể bị thằng nhóc Nhiếp Dập này làm hỏng được.

Nhiếp Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không thể không đưa ra quyết định, đó chính là cứu Nhiếp Dập!

“Cô còn không lên xe à?” Lúc cô đang chìm trong suy nghĩ, chú Trần đã ngồi ở sau xe không nhịn được hỏi.

Nhiếp Nhiên lập tức hoàn hồn lại, sau đó mới lên xe.

Lúc xe khởi động rời khỏi bến tàu, còn xe của Nghiêm lão đại chạy về hướng ngược lại.

Nhiếp Nhiên nhìn phương hướng qua kính chiếu hậu, nhớ biển số xe và quỹ tích chạy của bọn chúng, cho đến khi chiếc xe biến mất ở chỗ rẽ.

Sau đó cô mới ra lệnh cho tài xế vừa định khởi động rời đi: “Dừng xe! Mau dừng xe lại!”

Chú Trần không hiểu nhìn cô, hỏi: “Sao thế?”

“Tôi không thoải mái.” Nhiếp Nhiên ôm bụng, nói một câu như vậy rồi đẩy cửa xuống xe chạy vào bên trong bến tàu.

“Sao đang yên đang lành lại không thoải mái?” Chú Trần nhíu mày, trong lòng rất nghi ngờ, nói với tên thuộc hạ ngồi ở ghế lái: “Cậu đi xem đi.”

Tên thuộc hạ kia đáp một tiếng rồi xuống xe đi qua đó. Hắn đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ hỏi: “Cô Diệp, cô không sao chứ?”

Nhiếp Nhiên nói với giọng rất đau khổ: “Tôi đến kỳ, bụng không thoải mái, có thể phải mất chút thời gian, mọi người đi trước đi.”

Tên thuộc hạ lập tức hiểu ra, nhưng vẫn không yên tâm hỏi: “Cô chắc chắn chứ?”

“Ừ.”

Lấy được câu trả lời đơn giản của Nhiếp Nhiên, tên thuộc hạ lại chạy về báo cáo.

Chú Trần nhớ ra vừa rồi cô cũng mất tích mấy phút khó hiểu, có lẽ là đi vệ sinh, “Phụ nữ đúng là phiền phức! Lái xe!”

Ông ta ra lệnh, tên thuộc hạ ngồi ở ghế lái vội vàng lái xe rời khỏi nơi đó.

Nhiếp Nhiên ngồi ở trong nhà vệ sinh đợi tiếng xe động cơ đi xa, lại chờ thêm mười lăm phút nữa cho chắc rồi mới làm bộ như không thoải mái đi ra ngoài.


Trước khi rời đi cô còn thuận tiện lấy cái mũ màu đen phơi ngoài cửa đội vào.


Đến khi chắc chắn đã rời khỏi tầm mắt bảo vệ, cô chạy nhanh theo hướng cái xe kia rời đi.


May là ở trên đường cô nhanh chóng tìm được một chiếc xe taxi, bảo tài xê lái ra khỏi quốc lộ này trước.


Trong màn đêm, chiếc xe rời khỏi bến tàu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK