Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Chương 536: Lại lần nữa quay xe. -

Diễn đàn của Đại học Đế đô do hội sinh viên quản lý nhưng cũng có nhân viên của trường làm quản trị viên.

70% sinh viên của Đại học Đế đô chỉ dùng diễn đàn của trường, không hề quan tâm đến các trang mạng xã hội như Weibo, tieba. Dù sao thì xã hội phức tạp, thị phi cũng nhiều.

Ngoài việc thảo luận những tin tức drama hàng ngày, diễn đàn này thiên1 về cung cấp các tài liệu học tập.

Bình thường, các sinh viên lên đây để báo cáo điểm số, thành tích, tâng bốc nhau, hiếm khi thấy được màn bóc phốt nào kinh điển thế này.

Ngay sau đó lại có thông báo chính thức được công bố, chuyện này đã thu hút sự quan tâm của nhiều người.

[#1]: Với tư cách là người trong cuộc, tôi sẽ cung cấp cho các bạn một số bức ảnh. Đây là năm 2019, khi Nhan An Hòa là sinh viên năm nhất đã quyến rũ hội trưởng hội sinh viên và lịch sử tin nhắn diễu võ dương oai với bạn gái của người ta.

Phía dưới là một danh sách dài các ảnh chụp màn hình.

[#2]: Năm 2019 hội trưởng hội sinh viên lúc đó hiện đã tốt nghiệp và ra nước ngoài, nhưng theo lời cô ta kể thì không phải lúc đó Nhan An Hòa và đội trưởng Ninh Vũ Trạch đang hẹn hò ư?

[#3]: Bắt cá hai tay thôi! Nghe người trong cuộc nói thì cô ta cũng không thích hội trưởng hội sinh viên cũ đâu, chỉ định dùng anh hội trưởng hội sinh viên đó làm bàn đạp thôi. Nếu không thì các bạn nghĩ xem sao cô ta có thể trở thành hội trưởng hội sinh viên khi mới chỉ là sinh viên năm hai?

Nội quy của hội sinh viên trường Đại học Đế đô đã có quy định. Sinh viên năm nhất chỉ là thành viên, sinh viên năm hai có thể làm trưởng nhóm, sinh viên năm ba mới có thể làm hội trưởng.

[#293]: Cuối cùng cũng có người vạch trần bộ mặt của ả trà xanh này, cô ta đúng là ghê tởm, lúc nào cũng thích cướp bạn trai của người khác, còn nói là đồ cướp được mới càng ngon.

[#294]: Còn nữa, cô ta còn vì học bổng mà hãm hại bạn bè sau lưng nữa cơ, có lẽ là cô ta đã quen với thủ đoạn này rồi? Nhìn thấy Doanh Tử Khâm chắc lại thấy tinh thần mất cân bằng, thế là chơi trò hãm hại người ta, nhưng cô ta không nghĩ xem Doanh Tử Khâm là ai?

[#295]: Bác lầu trên, Doanh thần rõ ràng không phải người.

[#296]: Thêm ít ảnh đi, máy tôi không hạn chế lượng truy cập, chỉ cần click vào là được.

Những sinh viên khác đang hóng phất một cách vui vẻ chẳng mấy chốc mà bài viết đã có đến một nghìn bình luận.

Các sinh viên ở trung tâm hoạt động đang vừa đọc bình luận vừa chỉ trỏ về phía Nhan An Hòa.

Đặc biệt là các sinh viên năm nhất, năm hai đều rất ngạc nhiên. Bọn họ chưa từng nghĩ rằng Nhan An Hòa là loại người như vậy.

Ngón tay của Nhan An Hòa run lên, ngay cả điện thoại cũng không cầm chắc.

Cô ta run rẩy lục lại số của trưởng ban truyền thông, lập tức gọi điện, nghiến răng nói: "Nhanh lên, xóa ngay bài viết đó cho tôi! Ai cho phép bài viết về tôi xuất hiện trên diễn đàn?!"

Bài viết có nhãn chính thức thì hội sinh viên không thể xóa được, nhưng hội sinh viên có thể thẳng tay xóa bỏ các bài viết như thế này của sinh viên.

"Nhan An Hòa, cô không đọc thông báo chính thức à?" Trưởng ban truyền thông ghét con ả này từ rất lâu rồi, vừa nghe thấy vậy đã cười nhạo: "Cô đã không còn là hội trưởng hội sinh viên nữa, giờ cô không còn tư cách chỉ chỉ trỏ trỏ ở đây đâu."
Hội sinh viên vốn là một tổ chức của sinh viên, nhà trường sẽ không can thiệp. Hơn nữa, Nhan An Hòa đã quen thói giả vờ, lúc nào cô ta cũng là một sinh viên ngoan trước mặt các giáo sư và lãnh đạo nhà trường.

"Xóa bài viết? Tại sao lại phải xóa bài viết?" Trưởng ban truyền thông nói tiếp: "Đây không phải toàn là chuyện mà cô đã làm hay sao?"

Nhan An Hòa hoàn toàn phát điên, cô ta điên cuồng gào thét: "Các người đang bạo lực mạng với tôi! Tôi sẽ kiện các người!"

Rất nhanh sau đó, bên dưới bài viết đã có những thay đổi mới.

[#1654]: Nhan An Hòa bắt xóa bài viết, còn nói không xóa đi thì là bạo lực mạng! Cười chết người ta rồi.

Bình luận này còn gửi một meme, cắt ra từ ảnh chụp của Nhan An Hòa.

Nhan An Hòa: Bọn họ dùng bạo lực mạng với tôi!

Quần chúng nhiệt tình: Thế nào là bạo lực mạng với cô?
Nhan An Hòa: Bọn họ chỉ kể lại những chuyện tôi đã làm.

[#1655]: Người lạ đã chia sẻ.

Nhan An Hòa cũng không biết mình làm cách nào để đi từ Đại học Đế đô về biệt thự.

Cô ta chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Hết rồi!

Tất cả danh tiếng mà cô ta khổ tâm gây dựng đều đã bị hủy hoại.

Lúc này, Nhan An Hòa mới hoàn toàn hoảng sợ: "Cô ơi, cháu phải làm sao bây giờ?"

"Bây giờ cháu đã bị bảo lưu, cũng bị bắt nghỉ học rồi, không cần đến Đại học Đế đô nữa." Nhan Nhược Tuyết nhíu mày: "Đi thẳng đến giới cổ y, yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi ở Đan Minh."

Giới cổ y hoàn toàn độc lập với thế giới bên ngoài, nơi đó sẽ không để ý đến hình phạt ở Đại học Đế đô.

Nhưng Nhan Nhược Tuyết rất tức giận.

Cô ta không kiềm chế được, tát Nhan An Hòa một bạt tai, khiển trách: "Vô dụng, cháu nói xem cháu làm hội trưởng hội sinh viên rồi mà sao không cẩn thận khi hãm hại người khác thế?"
Nếu không bị phát hiện thì có phải là tốt hơn không. Bị phát hiện rồi tất cả đều thất bại, ngay đến cả bản thân Nhan Nhược Tuyết cũng bị mất mặt.

Nhan An Hòa bụm mặt, nghẹn ngào: "Cháu không ngờ là nó lại lắp camera, cũng không ngờ là trình độ máy tính của nó lại giỏi như vậy..."

Hành động của cô ta còn chưa kịp triển khai thì đã bị chặn đứng rồi.

Trước đây, cô ta cũng từng làm chuyện này, sử dụng cùng một thủ đoạn, thành công hủy hoại một sinh viên khoa y xuất chúng cùng khóa với cô ta.

Bởi vì không có bằng chứng chứng minh vô tội, cô ta lại có khả năng ngụy trang tốt, cô gái ấy sau đó đã bỏ học vì bệnh trầm cảm.

Ai ngờ lần này cô ta đã và phải tấm sắt cứng rồi?

Đều là thiên tài nhưng chênh lệch lại lớn như vậy.

"Cháu quả thực đã đánh giá thấp nó." Nhan Nhược Tuyết tức đến mức thở hồng hộc: "Trước khi cô lấy được vị trí người thừa kế nhà họ Kỷ, tránh xa nó một chút, biết chưa đấy?"
Nhan An Hòa lặng lẽ gật đầu.

Dù sao, cô ta cũng sắp đến Đan Minh, sẽ không chạm mặt Doanh Tử Khâm.


***

Bởi vì là lần thứ hai Doanh Tử Khâm đến đây, buổi tối hôm nay nhà họ Diệp lại một tổ chức một bữa tiệc.

Các thành viên trong nhà Diệp đã có một bữa ăn ngon, mấy cô cậu nhóc đều có cảm tình tốt với Doanh Tử Khâm.

Lần trước có người hỏi, gia chủ nhà họ Diệp chỉ nói Doanh Tử Khâm là người thân của ân nhân cứu mạng ông ta trong một lần ông ta đến thế giới bên ngoài.

Bây giờ, gia tộc nhà họ xuống dốc nên đã gửi Doanh Tử Khâm đến đây, nhờ ông ta chăm sóc.

Nói vậy cũng không hề sai, Phó Quân Thâm thực sự đã cứu mạng ông ta.

Lịch sử gia tộc nhà họ Diệp ngắn hơn nhà họ Kỷ chỉ có tám mươi năm.

Gia chủ nhà họ Diệp là gia chủ đời thứ hai, nhà họ không truyền thừa qua nhiều đời nên có thể nói rằng có rất ít mâu thuẫn, đấu tranh cũng không nhiều.
Nhà họ Diệp cách lối vào của giới cổ vũ rất xa, một số thành viên trong gia tộc cũng không biết Internet là cái gì, càng không quan tâm đến thế giới bên ngoài, cũng sẽ không đặc biệt đi thăm dò.

"Chị ơi, chị ơi." Một đứa bé mập mạp nhảy chân sáo đến, đôi chân ngắn tũn, miệng bi bô: "Chị ơi, tặng chị một viên kẹo."

Hôm nay cậu nhóc được ăn món thịt ngon, vốn dĩ chỉ đến Tết mới được ăn như này.

Cậu nhóc nghe mẹ nói rằng nhờ chị gái này mới được ăn nên cậu nhóc muốn cảm ơn.

Diệp Linh hốt hoảng, lập tức bế cậu nhóc lên: "Doanh tiểu thư, đây là em họ của tôi, nó còn bé, cô đừng để ý."

"Không sao đâu." Doanh Tử Khâm nhận lấy viên kẹo, chạm nhẹ vào mặt của cậu nhóc, trầm ngâm: "Cũng khá đáng yêu."

Khuôn mặt mềm mại, cảm giác giống như là chọc Phó Quân Thâm.
"Thằng nhóc này tham ăn lắm." Diệp Linh đau đầu, đưa đĩa thịt của mình cho cậu nhóc: "Thím tôi không dám cho thằng nhóc ra ngoài, sợ có ngày sẽ bị người ta lừa đi mất."

Cậu nhóc vui vẻ cầm lấy đĩa thịt, đi về.

Một viên kẹo đổi lại một đĩa thịt, đúng là đáng giá.

Phía sau Doanh Tử Khâm, Vân Sơn lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, chụp hai bức ảnh của cậu nhóc, gửi cho Phó Quân Thâm.

[Báo cáo cậu chủ! Doanh tiểu thư vừa khen cậu nhóc đáng yêu!]

Vân Sơn gửi tin nhắn xong, bèn tự thầm nghĩ, anh ta quả là một thuộc hạ trung thành.

Từ khi đi theo Doanh Tử Khâm, anh ta đã thay đổi từ một kẻ chuyền đánh đấm thành một chiếc camera chạy bằng cơm.

***

Sau bữa tối, Diệp Linh và Doanh Tử Khâm cùng nhau trở về khu sân vườn.

"Doanh tiểu thư lần trước cô nói với tôi rằng cổ y và cổ vũ có nguồn gốc giống nhau. Tôi đã cố gắng luyện tập mấy tháng, hình như đã thực sự tìm ra phương pháp rồi." Trên đường đi, Diệp Linh ôm quyền: "Cảm ơn Doanh tiểu thư đã chỉ dạy."
Doanh Tử Khâm nghe vậy, ngẩng đầu, gật một cái: "Tôi không chỉ dạy gì cả, dù sao thì cũng xin chúc mừng."

"Bất kể nói thế nào, vẫn là Doanh tiểu thư giúp tôi thức tỉnh." Diệp Linh lại một lần nữa bái tạ: "Ngày mai tôi sẽ đến Đan Minh, chắc chắn có thể vượt qua kỳ khảo hạch tiếp theo."

Dù cô ấy đã gia nhập Đan Minh, nhưng chỉ là thành viên cấp thấp nhất.

Doanh Tử Khâm suy nghĩ một lúc: "Tôi đi cùng với cô, nhân tiện mua chút dược liệu."

Thời gian gần đây, Phó Quân Thâm gặp ác mộng nhiều hơn, mỗi tuần một lần.

Dụ Tuyết Thanh dạo này không ở trong nước, không có cách nào dùng biện pháp thôi miên để trị liệu cho anh.

Cô cần phải mua một chút dược liệu hiếm có tác dụng an thần, làm cho anh một chiếc túi thơm.

"Được." Diệp Linh cũng không hỏi nhiều: "Nếu Doanh tiểu thư muốn đi, tôi sẽ bảo bố tôi chuẩn bị một đội hộ vệ."
Hai người họ đang đi, phía trước có một bóng người nhìn chằm chằm vào Doanh Tử Khâm đầy vẻ dữ tợn.


Diệp Linh nhìn rõ bóng người kia, cảnh giác: "Diệp Lãng, anh muốn làm gì? Nội kình của anh đã không còn, đừng có đổ tội lên đầu Doanh tiểu thư."

Diệp Lãng cười lạnh: "Tại sao lại không trách cô ta? Tất cả đều do cô ta cả!"

Nửa năm trôi qua, anh ta vẫn không thể chấp nhận được.

Doanh Tử Khâm giương mắt, hoàn toàn không nhớ gì: "Anh ta là ai?"

Vân Sơn cũng hơi giật mình, thăm dò: "Có thể là một tên ngốc nào đó từng bị cô dạy dỗ?"

Nhiều quá, anh ta cũng không nhớ ra.

Doanh Tử Khâm gật đầu, không để ý mà đi thẳng vào khu nhà.

Diệp Linh lại một lần nữa cảnh cáo: "Diệp Lãng, anh đừng có nghĩ đến chuyện động tay động chân."

Sắc mặt Diệp Lãng tối sầm, không nói tiếng nào, trở về phòng của mình.
Kể từ hồi tháng sáu anh ta bị Doanh Tử Khâm đánh cho một trận ngoài võ đài, cũng đã nửa năm nhưng nội kình của anh ta vẫn chưa khôi phục.

Dù anh ta đến giới cổ y mấy lần, nhưng các cổ y đều nói rằng, anh ta không có thiên phú cổ võ.

Chuyện này đúng là vớ vẩn!

Diệp Lãng có thể khẳng định chắc chắn rằng chính Doanh Tử Khâm đã phế đi nội kình của anh ta, chỉ là không biết đã dùng thủ đoạn gì. Nhưng điều tồi tệ nhất là thực sự không một ai có thể làm chứng cho anh ta.

"Bố ơi." Diệp Lãng trầm giọng: "Khó khăn lắm cô ta mới đến giới cổ võ một lần. Lần này, có thế nào cũng không thể thả cho cô ta đi được."

"Tất nhiên là là bố hiểu ý của con." Sau khi bị thu hồi quyền chỉ huy đội hộ vệ, chú hai Diệp cũng thấy không vui vẻ: "Bố đã thuê một nhóm cổ võ giả."

"Cô ta thật sự biết cổ võ đấy bố ơi." Diệp Lãng lại nói: "Cô ta có thể phế cả nội kình của con, bố tuyệt đối không được xem thường."
"Yên tâm, nhóm cổ võ giả mà bố thuê đều có tu vi trên hai mươi năm. Cô ta năm nay mới bao nhiêu tuổi? Chắc là chưa được hai mươi tuổi." Chú hai Diệp hất tay: "Ừ thì theo như lời con nói, cho dù cô ta là thiên tài đi nữa, có được tu vi hai mươi năm là đã giỏi rồi."

Rất nhiều cổ võ giả chỉ có thể ngưng tụ nội kình khi ở độ tuổi trưởng thành. Hai mươi tuổi có tu vi cổ võ mười năm thì đã được gọi là thiên tài.

Hơn nữa, nữ giới tu luyện cổ võ sẽ yếu hơn nam giới rất nhiều.

Thật sự cho rằng ai ai cũng có thể giống như Tạ Niệm, Lâm Thanh Gia hay Nguyệt Phất Y à?

Với tài nguyên và gen di truyền của ba dòng họ Lâm, Tạ, Nguyệt mà cũng chỉ có thể bồi dưỡng được mấy thiên tài như vậy thôi.

Chú hai Diệp vẫn không quá coi trọng.

"Con vừa nói là ngày mai nha đầu Diệp Linh kia sẽ dẫn Doanh Tử Khâm để Đan Minh." Chú hai Diệp nheo nheo mắt: "Vừa hay có thể tiêu diệt cùng lúc."
Đợi khi ông ta gϊếŧ luôn cả đứa con nối dõi của gia chủ nhà họ Diệp, vậy thì ông ta sẽ ở thành người chưởng quản nhà họ Diệp.

***

Sáng sớm ngày hôm sau.

Vân Sơn theo Doanh Tử Khâm tới Đan Minh.

Doanh Tử Khâm đến kho dược liệu để mua đồ, lấy ra lệnh bài lần trước.

Diệp Linh nhìn thấy trên đó có một chữ "Thiên".

Cô ấy suýt nữa nhảy dựng lên: "Doanh tiểu thư cô có lệnh bài cấp Thiên à?"

Lệnh bài cấp Thiên của Đan Minh cũng không tính hiếm thấy, không hiếm bằng loại không có mã số.

Chỉ cần bán ra một số lượng dược liệu nhất định ở Đan Minh hoặc bỏ ra một số tiền để mua là có thể lấy được. Sau này, chỉ cần có tiền là có thể làm lệnh bài.

Đừng nói đại gia tộc, ngay cả trong tay nhà họ Lăng cũng có mười mấy tấm lệnh bài cấp Thiên.

Trước đây thì tương đối ít.
Những gia tộc nhỏ như nhà họ Diệp, không có dược liệu, cũng không có tiền, chỉ có thể làm được một tấm lệnh bài cấp 1.

Lệnh bài cấp Thiên có quyền hạn lớn hơn.

Một số loại dược liệu chỉ có thể mua bằng lệnh bài cấp Thiên.

"Ừm." Doanh Tử Khâm tung tấm lệnh bài trên tay: "Tiện tay nhặt được."

Diệp Linh: "..."

Vân Sơn im lặng nhìn lên trời.

Anh ta đã quen với chuyện này.

Cách đó không xa.

Nhan An Hòa đi cùng một người phụ nữ khác đến, vừa đi vừa cười nói.

"Đúng thế, một người ở thế giới bên ngoài, dù biết y thuật cũng chỉ nghe nói đến Đan Minh mà thôi, cô cho rằng cô ta làm sao có thể vào đây được?"

"Cô ta nghĩ rằng mình nổi tiếng ở thế giới bên ngoài thì ghê gớm lắm, nhưng cô ta không biết rằng thế giới trong mắt cô ta chỉ là phần nổi của tảng băng."

Người phụ nữ kia là một vị đan y,nhưng cô ta cũng đồng ý với quan điểm của Nhan An Hòa.
"Thật sự không hiểu cô ta đắc ý cái gì." Nhan An Hòa xoay người lại.

Vừa ngẩng đầu, ánh mắt đã bắt gặp cô gái đang đứng ở trong hàng.

Lời đang nói cũng im bặt.

- Chương 537: Tu vi cổ võ của Doanh Tử Khâm, khai trừ cô cháu Nhan Nhược Tuyết. -

Cô gái cũng không hề nhìn cô ta mà chỉ thấy sườn mặt.

Hàng mi rũ xuống, không có biểu cảm gì nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, rung động lòng người.

Giới cổ y và giới cổ võ không có yêu cầu cao về nhan sắc như là sức mạnh cá nhân. Dù sao, cổ y giả có thể lợi dụng đan dược và một số phương pháp châm cứu để thay đổi diện mạo của mình.

Cổ võ giả đến cảnh giới tông sư, tức là khi đạt đến tu vi trăm năm cũng có thể tự thay đổi dung mạo của mình.

Muốn trở nên xinh đẹp, là chuyện rất dễ dàng.

Vì vậy, sự xuất hiện của Doanh Tử Khâm không hề gây chấn động nhưng lại thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Nhan sắc này không phải nói ngoa đâu.

Nếu so sánh với hoa khôi của Đại học Đế đô là Nhan An Hòa, cô ta hoàn toàn bị lu mờ, những người khác trong hàng thậm chí không thèm nhìn cô ta.

Nhan An Hòa thực sự không thể tin vào mắt mình, thất thanh: "Sao cô lại ở đây?!"

Đây là Đan Minh!

Không thể tùy tiện đi vào giống những nơi khác trong giới cổ y.

Không có lệnh bài, làm sao có thể đi vào?

Người thừa kế của nhà họ Kỷ vẫn đang trong giai đoạn cạnh tranh, Doanh Tử Khâm cũng không phải người thừa kế, không thể khiến bổn gia chú ý, làm sao có thể lấy được lệnh bài?

Doanh Tử Khâm không có phản ứng gì.

Vân Sơn lại cảnh giác, nghiêng người bước sang một bên để chặn trước mặt cô gái.

Phó Quân Thâm chỉ giao cho anh ta một nhiệm vụ duy nhất đó là nhất định phải bảo vệ Doanh Tử Khâm an toàn.
Có người nào đó trong nhà họ Kỷ đã treo thưởng trên diễn đàn NOK, từng có một số thợ săn đến nhưng anh ta đã giải quyết hết.

Ngoài những chuyện ấy ra, Vân Sơn cũng để mắt đến các trang mạng xã hội lớn để xem liệu có ai có ý đồ xấu xa hay không.

Anh ta đã biết chuyện xảy ra ở trường Đại học Đế đô, thậm chí đọc cả bài bóc phốt trên diễn đàn của trường.

Dù cho Nhan An Hòa có biến thành bụi anh ta cũng có thể nhận ra.

Diệp Linh nghi hoặc: "Doanh tiểu thư, đó là bạn của cô ư?"

Doanh Tử Khâm thản nhiên nói: "Không quen."

Nhan An Hòa mím môi, rất là khó chịu.

Nhưng lần này, cô ta đã chú ý tới Vân Sơn, nhìn thấy lệnh bài cấp Thiên và một bao tải trên tay anh ta.

Khuôn mặt cương nghị, ngũ quan anh tuấn. Cơ bắp săn chắc, thân hình cao lớn, toàn thân tràn đầy sát khí, dường như có mùi máu tanh thoang thoảng.
Không có gì nghi ngờ, khí thế như vậy chắc chắn là cổ võ giả. Hơn nữa, cũng không phải loại võ đồ cấp thấp, tu vi ít nhất cũng trên mười năm.

Nhan An Hòa đột nhiên nở nụ cười: "Đây là bạn trai của cô à?"

Nói xong, cô ta siết chặt lệnh bài trong tay.

Cô ta đã rất cố gắng mới lấy được lệnh bài cấp Hoàng.

Nhưng Doanh Tử Khâm dựa vào bạn trai, là có thể dễ dàng đi vào kho dược liệu, còn có quyền hạn cấp Thiên.

Đây chính là chỗ không công bằng.

Thật hiếm có, câu nói này đã khiến sắc mặt Doanh Tử Khâm hơi khựng lại một chút.

Cuối cùng, cô cũng liếc nhìn Nhan An Hòa một cái.

Nhan An Hòa hơi nhếch khóe miệng lên, nói nhỏ: "Quả thực là tốt hơn nhiều so với những người bình thường ở trường Đại học Đế đô, chẳng trách tôi chưa từng thấy ở trường."

Nếu cô ta có bạn trai là cổ võ giả, chắc chắn sẽ không cho ai xem.
Nhan An Hòa cười nói: "Cô nên cẩn thận, đừng để bị người khác cướp mất."

Cô ta quả thực rất thích cướp bạn trai của người khác.

Ánh mắt Doanh Tử Khâm hơi lạnh.

Vân Sơn ở bên cạnh cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng này, anh ta không khỏi rùng mình một cái.

Nhan An Hòa liếc nhìn Vân Sơn đầy ẩn ý, sau đó đi đến cuối hàng.

Dù EQ của Vân Sơn có thấp đến đâu thì đến lúc này cũng đã hiểu được.

Anh ta có hơi bối rối, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Doanh tiểu thư, tôi... tôi bị ô uế rồi."

Rõ ràng là anh ta đã bị một người phụ nữ độc ác để mắt đến.

"Không sao đâu." Doanh Tử Khâm nheo mắt lại, quay đầu, lấy ra một viên kẹo từ trong túi: "An ủi anh một chút."

Cùng lúc này, các cổ y giả đang xếp hàng đều ngửi thấy một mùi dược liệu khá nồng.

Thế nhưng, mùi hương này chỉ thoáng qua một chút và biến mất trước khi được tìm thấy, các cổ y đều rất khó hiểu.
Cổ y yêu cầu phải có khứu giác nhạy bén, bởi một số loại dược liệu có thể xác định độ tuổi dựa theo mùi hương.

Vân Sơn rất vui vẻ, lập tức quên luôn Nhan An Hòa, cầm lấy viên kẹo định ăn ngay. Anh ta suy nghĩ giây lát, vẫn lấy điện thoại di động ta, báo cáo với Phó Quân Thâm.

[Tiểu Sơn Sơn ôm chân Doanh tiểu thư]: Thiếu gia, kể cho anh chuyện này nghe nhé, nhưng anh đừng gϊếŧ tôi đấy.

[Phó Quân Thâm]: ?

[Tiểu Sơn Sơn ôm chân Doanh tiểu thư]: Có một kẻ ngu ngốc nói tôi là bạn trai của Doanh tiểu thư. Tôi xin thề, đây nhất định không phải ý của tôi, tôi không nói câu nào.

Nếu Nhan An Hòa là cổ võ giả, Vân Sơn bây giờ đã quyết đấu với cô ta một trận sinh tử, đánh chết cô ta trên lôi đài.

Anh ta chỉ muốn ôm chân Doanh tiểu thư, dù là thêm một lần ném người ta vào bao tải để anh ta chơi đùa cũng được.
Anh ta nào dám có ý đồ khác?!

Vân Sơn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, trong lòng lo lắng bất an.

Cuối cùng, sau năm phút, một tin nhắn trả lời mới xuất hiện.

[Phó Quân Thâm]: Có cần tôi phải dạy cậu mặc đồ nữ thế nào không? Hay là mua đồ nữ ở đâu không? Hả?

Vân Sơn: ..."

Anh ta nhanh chóng vào app Taobao, đặt mua một vài bộ quần áo và tóc giả của nữ, rồi chụp ảnh màn hình gửi cho Phó Quân Thâm.

Sau khi Doanh Tử Khâm mua xong dược liệu, ra khỏi kho, đột nhiên hỏi: "Tu vi của anh đến đâu rồi?"

Tu vi cổ vũ nói ra thì cũng khá mơ hồ.

Ít nhất ban đầu khi cô truyền lại cổ võ, vẫn chưa có cách nói số năm như hiện tại. Chỉ là dựa vào việc nội kình có thể hiện ra ngoài hay không để xác định có phải là tông sư cổ võ hay không.

Sau này, các cổ võ giả thiết kế ra được công cụ kiểm tra, phân cấp dựa trên số năm.
Mấy trăm năm nay, các cổ võ giả đều dùng theo cách này, cũng khá chuẩn.

Lần trước, cô đã thử nghiệm một chút, tu vi cổ võ của cô hiện giờ đã khôi phục đến khoảng tám mươi năm.

"Thiên phú của tôi không tốt, năm nay hai mươi sáu tuổi nhưng tu vi cổ vũ chỉ đạt ba mươi năm." Vân Sơn gãi gãi đầu: "Anh cả của tôi lợi hại nhất, tuy chỉ ra đời trước tôi sớm năm phút, nhưng tu vi cổ võ đã đạt năm mươi năm."

Từ lần trước, Vân Thủy sơ sẩy trong khi làm việc ở thành phố Hồ, suýt nữa để cho Doanh Tử Khâm gặp chuyện không may.

Vì vậy Vân Thủy bị Phó Quân Thâm cứ đi đặc khu số VII để lãnh đạo đội huấn luyện, hiện tại vẫn chưa về.

"Còn chuyện thằng em út của tôi..." Vân Sơn nghĩ tới Vân Vụ lại tức giận, cười lạnh một tiếng: "Nó yếu hơn tôi, tu vi cổ vũ chắc cũng khoảng gần ba mươi năm."
"Doanh tiểu thư, sau này cô đừng tìm nó, nó chẳng có điểm nào tốt cả."

Trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, không biết liêm sỉ.

Diệp Linh đứng cạnh nghe xong: "..."

Hai mươi sáu tuổi, tu vi cổ võ ba mươi năm, nếu ở ba gia tộc như nhà họ Lâm, Tạ, Nguyệt đã là thiên tài trọng điểm bồi dưỡng, đệ tử nòng cốt rồi.

Vậy mà còn gọi là thiên phú không tốt?!

Diệp Linh khá hốt hoảng, cô ấy cảm thấy dường như mình đã đi lạc vào vòng tròn của những đại lão.

***

Đan Minh ngày nào cũng tổ chức đánh giá, nhưng cần phải hẹn trước.

Thấp nhất là cấp một, cao nhất là cấp bảy.

Cuộc thi đánh giá khả năng luyện chế thuốc.

Những người có thể đạt cấp sáu trở lên đều là trình độ cấp trưởng lão của Đan Minh.

Lần này, Diệp Linh đã thành công vượt qua cuộc thi và đạt được chứng chỉ đệ tử cấp hai.
Sau khi cô ấy đi ra, trông thấy Doanh Tử Khâm đang nhìn vào một ngọn núi ở đằng xa.

Ngọn núi xanh biếc, rừng cây tươi tốt.

Nổi bật màu đỏ ở giữa, khoe màu đua sắc.

"Doanh tiểu thư, chỗ đó là vườn của Trà thánh." Diệp Linh bước tới, mỉm cười: "Tuy rằng chúng tôi đều gọi bà ấy là Trà thánh, nhưng trên thực tế bà ấy không chỉ là người trồng trà, mà còn trồng dược liệu."

"Có rất nhiều loại dược liệu hiếm chỉ có Trà thánh mới có thể trồng được. Có điều bà ấy tính tình kỳ quái, người nhà họ Lâm, họ Mộng đến mua đều không bán, nhưng có khi lại tặng miễn phí dược liệu quý hiếm cho người ta."

Doanh Tử Khâm gật đầu: "Thú vị đó."

Danh hiệu Trà thánh nổi tiếng cả trong giới cổ võ và giới cổ y, Vân Sơn cũng nghe nói đến nhưng chưa từng gặp mặt, chỉ nghe nói bà ấy là một bà lão kỳ quái.
Anh ta phụ trách xách túi dược liệu mà Doanh Tử Khâm vừa mua, đi sau cô một bước.

Vân Sơn còn đang định hỏi gì đó nhưng anh ta khá giật mình khi nhìn vào màn hình điện thoại của Doanh Tử Khâm.

Trên màn hình có rất nhiều tư liệu hình ảnh và âm thanh. Tất cả đều là những điều bẩn thỉu mà Nhan An Hòa đã làm sau khi vào học ở Đại học Đế đô. Bao gồm cả việc cô ta từng hãm hại một nữ sinh cùng khóa, khiến cho người này trầm cảm mà bỏ học.

Ngoài chuyện của Nhan An Hòa còn có bằng chứng cho thấy Nhan Nhược Tuyết đã cố tình loại hồ sơ của sinh viên.

Vân Sơn nhìn thấy Doanh Tử Khâm sắp xếp tư liệu, nén lại gửi cho Trần Tuấn Tiên, trưởng khoa y học và khoa sinh học mỗi người một bản.

Vân Sơn đi theo Doanh Tử Khâm lâu như vậy, hiểu rất rõ cô.

Cô luôn thờ ơ với tất cả mọi thứ, chẳng có chuyện gì có thể tác động đến cô, càng không muốn để ý đến người khác.
Sau khi yêu đương với Phó Quân Thâm, cảm xúc của Doanh Tử Khâm mới trở nên vui tươi hơn rất nhiều.

Vân Sơn nhớ đến mấy câu mà Nhan An Hòa vừa nói lúc nãy, tặc lưỡi một cái.

Phó Quân Thâm chính là vảy ngược cũng là giới hạn của Doanh Tử Khâm.

Không thể động đến.

Ai mà động vào thì người đó đen đủi.

***

Sau khi Nhan An Hòa mua xong những dược liệu cần dùng, cô ta theo vị đan y kia trở về, chuẩn bị bắt đầu luyện dược.

Lúc này chuông điện thoại di động vang lên, là Nhan Nhược Tuyết gọi đến.

Nhan An Hòa vừa sắp xếp xong dược liệu, đột nhiên bị cắt ngang thì hơi mất kiên nhẫn:"Cô ơi, có chuyện gì ạ?"

"Nhan An Hòa!" Nhan Nhược Tuyết gầm lên:"Cháu lại làm gì đấy, Đại học Đế đô lần này đã đuổi học cháu luôn rồi. Hả? Liên lụy đến cả cô! Cháu lập tức cút về đây ngay cho cô!"
- Chương 538: Không dễ chọc, Doanh hoàng tiểu tổ tông. -

Vốn dĩ hình thức xử phạt bảo lưu chờ xem xét kia cũng không phải là không thể hủy bỏ. Đợi sau này Nhan An Hòa có thành tựu gì trong lĩnh vực y học, cô ta sẽ đi nói chuyện với khoa y, tặng chút ân tình là có thể xóa bỏ.

Theo thời gian, sẽ khô0ng còn ai nhớ Nhan An Hòa đã làm gì, chỉ là bây giờ Đại học Đế đô đã đuổi học Nhan An Hòa rồi, tất cả mọi chuyện đều đổ xuốn1g sông xuống bể.

Nhưng đối với Nhan Nhược Tuyết mà nói, đây không phải chuyện quan trọng nhất. Quan trọng nhất là cô ta cũng bị cách chức, hơn nữa, quyết định này còn có hiệu lực ngay lập tức, không có chút

cơ hội hòa hoãn nào, thậm chí cô ta còn không cần phải làm thủ tục nghỉ việc nữa.

Viện trưởng khoa sinh học thông báo cô ta cứ thế đi luôn được.
Nhan Nhược Tuyết không dạy nhiều lớp ở Đại học Đế đô, một tuần cũng chỉ có một tiết. Nhưng lương không thấp lại còn có tiếng.

Bây giờ công việc này không còn nữa, cô ta đã mất hẳn một nguồn thu nhập, ngoài ra còn các mối quan hệ nữa.

Nhan An Hòa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, giọng nói run run: "Cô, cô nói gì thế ạ?"

Cô ta bị Đại học Đế đô đuổi học rồi?! Không phải nói chỉ là bảo lưu thôi ư? Tại sao có thể như vậy?

"Cháu còn dám hỏi cô nói gì à?" Nhan Nhược Tuyết rất tức giận: "Rốt cuộc là cháu đã đắc tội với ai?"

Cô ta hoàn toàn không hề nghĩ đến Doanh Tử Khâm.

Doanh Tử Khâm chỉ là sinh viên của Đại học Đế đô, cô không có quyền gì để khiến khoa sinh học đuổi việc cô ta.

Tim của Nhan An Hòa đột nhiên thắt lại, đau nhói, cô ta lẩm bẩm: "Làm sao có chuyện này được?"
Cô ta cũng không thể nghĩ ra mình đã làm gì để liên lụy đến Nhan Nhược Tuyết.

"Nhan An Hòa, cô cảnh cáo lần cuối." Nhan Nhược Tuyết lạnh lùng: "Bây giờ cháu lập tức trở về, không được đi đâu hết, cuối tuần nhà họ Kỷ phải chọn người thừa kế rồi."

"Trước khi cô nắm quyền quản lý nhà họ Kỷ thì cháu đừng có gây ra chuyện gì nữa. Nếu không đừng trách cô đoạn tuyệt quan hệ với cháu! Sau này cô cũng sẽ không lo cho cháu nữa!"

Nói xong, Nhan Nhược Tuyết tức giận tới mức ném văng điện thoại đi.

Trợ lý cúi đầu, sợ mình cũng sẽ bị giận lây.

Cho đến khi Nhan Nhược lên tiếng hỏi anh ta: "Tình hình bên phía châu Âu thế nào rồi?"

"Đã chuẩn bị xong." Trợ lý nhanh chóng trả lời: "Bên phía giáo sư Manuel cũng nói sẽ phải người tới, toàn lực ủng hộ cô. Cô yên tâm, ngoại trừ cô ra thì nhà họ Kỷ không còn ai có thể liên hệ với các phòng thí nghiệm hàng đầu quốc tế."
Nhà họ Kỷ chọn người thừa kế cũng cần dựa trên các mối liên hệ quốc tế. Quả thực chỉ có mình Nhan Nhược Tuyết là được gia nhập phòng thí nghiệm hàng đầu thế giới.

Ngay cả Ôn Phong Miên cũng không được.

Nhan Nhược Tuyết ậm ừ một tiếng, tâm trạng của cô ta bây giờ mới miễn cưỡng tốt hơn một chút.

Xem ra, vị trí người thừa kế này chỉ có thể thuộc về cô ta. Đến lúc đó, cô ta sẽ đuổi hết những người mà cô ta không vừa mắt đi. Ôn Phong Miên và cả Doanh Tử Khâm cũng thế.

Thành phố Hồ.

Lúc năm giờ sáng hôm nay, ngày 11 tháng 11, ông cụ Chung một mình đi nghĩa trang.

Ông cụ đặt bó hoa trước bia mộ, cắm ba nén hương rồi từ tốn ngồi xuống.

"Lão Phó, ông cứ yên tâm." Ông cụ Chung im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Thằng nhóc thối Phó Quân Thâm sống rất tốt, nó đã là tổng giám đốc của Tập đoàn Venus ở khu vực châu Á – Thái Bình Dương. Nhà họ Phó của ông là đỉnh nhất rồi, mấy gia tộc hào môn ở Đế đô đều không thể sánh bằng."
"Còn nữa, những kẻ từng bắt nạt nó đều gặp phải báo ứng. Tuy tôi đã nói với ông một lần rồi, nhưng mà trí nhớ của ông không tốt, nói thêm mấy lần nữa để ông thấy mừng."

Di ảnh trên bia mộ chính là ảnh của ông cụ Phó lúc còn trẻ.

Trên người mặc quân trang, khí khái ngời ngời, nhìn rất anh tuấn và tự tin.

Dường như thời gian chỉ mới như ngày hôm qua, tất cả đều không có thay đổi gì.

"Ông thật sự cho rằng tôi không phát hiện ra ý đồ của ông à?" Ông cụ Chung nói xong, khóe mắt đã đỏ hoe, ông dụi mắt một cái: "Thực ra ông đã có ý đồ để thằng nhóc thối nhà ông rước cháu gái tôi từ lâu rồi. Chẳng thèm nói với tôi, còn giả vờ đến ăn chực ở nhờ."

"Nguyện vọng này của ông đã thành hiện thực rồi. Đợi hai đứa nó kết hôn, tôi sẽ mua ít rượu, anh em ta uống nhé!"
"Ván cờ hồi đó ông và tôi chơi, tôi vẫn giữ nguyên đến giờ, không động đến..."

Ông cụ Chung nói chuyện rất lâu, đến trưa vẫn chưa rời nghĩa trang.

Dáng vẻ dường như càng già nua.

Trong nhà tổ của nhà họ Chung, quản gia Chung đang ở trong bếp chỉ đạo những người giúp việc.

Sau khi nghe thấy tiếng động, ông ấy bước ra ngoài, cười nói: "Ông chủ, buổi chiều tiểu thư Tử Khâm sẽ trở về sao ông không đợi cô ấy đi cùng, lại đi một mình thế?"

"Không thể, tuyệt đối không thể đợi con bé." Ông cụ Chung khoát tay áo, nói thầm: "Nếu như để con bé nhìn thấy ông ngoại khóc thì danh tiếng cả đời ta biết để đâu?"

Quản gia Chung dở khóc dở cười, nhất thời không biết nên nói gì.

Ông cụ vẫn còn rất sĩ diện.

Lúc này, cửa biệt thự trong nhà tổ lại mở ra, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói hơi lạnh: "Ông ngoại, ai khóc thế?"
Ông cụ Chung lập tức đứng thẳng người, oai phong ho khan vài tiếng, quay người lại, chỉ vào quản gia Chung: "Ông quản gia của cháu khóc đấy, vừa rồi ông ấy khóc dữ dội lắm, than ôi, đúng là chưa thấy bao giờ, ta đang an ủi ông ấy đây."

Cũng may là ông đã lau sạch nước mắt trên mặt, không thì chẳng khác nào tự mình vả mặt rồi.

Quản gia Chung: "???"

Doanh Tử Khâm hơi nhíu mày, từ từ nói: "Ông ngoại, nói dối không phải là một thói quen tốt."

Ông cụ Chung: "..."

Bây giờ, ông cũng thấy cháu ngoại của mình đúng là một tiểu tổ tông, hơi sợ hãi.

"Ông ngoại ơi." Phó Quân Thâm đến sau một bước vẫn là dáng vẻ quần áo là lượt, lười biếng nói: "Cháu mang cho ông ít đồ ăn vặt ở Đế đô và châu Âu , đủ để ông ăn rất lâu."

Ông cụ Chung đeo kính lão, nói với giọng rất kiêu ngạo: "Hừm, vẫn là cháu rể của ông tốt. Nào, lại đây đánh với ông ngoại một ván cờ."
Doanh Tử Khâm cũng đi theo lên thư phòng, không ngạc nhiên khi thấy một đoạn video mới trên máy tính của ông cụ Chung.

Ông cụ Chung vừa hát khúc hí Liên Hoa Lạc, vừa nói: "Đúng rồi, khi nào hai đứa định công khai? Ông thấy fan CP của hai đứa đang mòn mỏi nói là chưa được ăn kẹo đấy."

"Haiz, ông thấy mấy đứa nó thật là đáng thương. Ông cũng muốn cho mấy đứa nó ít kẹo mà không cho được, đám trẻ này thật là thê thảm quá."

Doanh Tử Khâm ấn đầu một cái.

Đều là ông hết mà sao ông ngoại cô lại hiện đại quá mức vậy.

Ông cụ Nhϊếp thậm chí còn không biết CP là gì.

"Cháu thế nào cũng được." Phó Quân Thâm nghiêng đầu, môi cong lên: "Xem ý của Yểu Yểu thôi ạ."

Ông cụ Chung ngẩng đầu, vô cùng chờ mong.

Doanh Tử Khâm ngáp một cái, nói rất vô tình: "Chờ đến khi cháu tốt nghiệp đại học."
Ông cụ Chung rất đau lòng.

Dù ông biết mình sẽ còn sống rất lâu, rất vui vẻ, nhưng không biết đến bao giờ ông mới được ẵm chắt ngoại đây.

Doanh Thiên Luật thì ông ấy chẳng trông chờ rồi, anh ta thậm chí còn không có bạn gái.

Sau khi ăn trưa với ông cụ Chung, Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm rời nhà tổ của nhà họ Chung, lái xe đến nghĩa trang.

Quản gia Chung đóng cửa lại, ngập ngừng nói: "Ông chủ, ông không định nói với tiểu thư Tử Khâm về chuyện kia ạ? Tôi thấy vẫn nên để cô ấy biết chuyện thì tốt hơn."

Ông cụ Chung sững lại, im lặng một lúc mới lắc đầu: "Không nói, không cần làm phiền con bé. Hiện giờ con bé rất ổn, biết hay không biết cũng không sao."

***

Buổi tối.

Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm đến nghĩa trang cúng bái ông cụ Phó, sau đó tiếp tục lên núi.

Trên núi gió to, trăng sao lấp lánh.
Ngoại trừ không có mưa thì không khác gì một năm trước.

Phó Quân Thâm bày đồ lễ ra, chậm rãi nói: "Yểu Yểu, anh không nghĩ là em còn nhớ, sao em lại đi theo anh đến đây?"

Anh đưa cô đến giới cổ võ, cô cũng đồng ý, anh còn nghĩ là cô muốn tránh ngày 11 tháng 11 hôm nay.

Ai ngờ rằng, hôm nay khi anh ngồi trên máy bay, cô lại ở bên cạnh.

Quả thực khiến anh rất bất ngờ.

"Làm sao em lại quên sinh nhật anh được " Doanh Tử Khâm lấy ra chiếc túi thơm đã hoàn thiện cúi đầu bỏ vào túi áo sơ mi của anh: "Hai mươi tư tuổi rồi, thời gian trôi qua thật nhanh."

Cô ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói: "Phó Quân Thâm, sinh nhật vui vẻ."

Tay của Phó Quân Thâm hơi run rẩy.

Đây là lần thứ hai cô gọi anh bằng tên họ đầy đủ, giống hệt ngày ngày 11 tháng 11 một năm trước.

Nhưng mỗi một lần nghe thấy, anh đều cảm thấy trong lòng run lên, giống như bị điện giật.
Phó Quân Thâm giơ tay lên, đưa tay ôm eo cô gái, ôm thật chặt và đặt cằm của mình lên vai cô.

Một lúc sau, anh cười nhẹ, thì thầm nói: "Trước đây anh chưa từng nghĩ còn có chuyện tốt thế này."

"Cái gì?"

"Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, anh thực sự có thể tổ chức sinh nhật của mình."

Sinh nhật của anh cũng là ngày giỗ của Phó Lưu Huỳnh và Nhan Nguyệt Hoa.

Cái ngày này, mỗi giây mỗi phút đều nhắc nhở anh đây là một ngày không vui, rằng anh đã hại chết người thân của mình, anh phải báo thù.

Cho nên anh không tổ chức sinh nhật.

Nhưng bây giờ, anh phải bảo vệ người trước mặt anh đầu tiên.

"Không phải là một ngày mà luôn luôn như vậy." Doanh Tử Khâm liếc mắt, cười nói: "Sau này em sẽ luôn tổ chức sinh nhật cho anh."

"Hả?" Phó Quân Thâm buông cô ra, cong môi, vén tóc cô lên, nói bằng giọng điệu bất cần: "Cô gái của anh dạo này xinh đẹp quá, trước đây em có thích cười đâu, có phải là công lao của anh không? Phải không?"
Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn anh, không nói gì.

Có người thích được đằng chân lân đằng đầu. Không thể nuông chiều được.

Cô ngồi ở bên cạnh, nghe Phó Quân Thâm nói chuyện với Phó Lưu Huỳnh, ánh mắt dần dịu xuống.

"Có thể xác định là Tu Thiếu Ninh và mẹ của anh chắc hẳn đã đi đến cùng một chỗ." Sau khi Phó Quân Thâm hoàn thành việc bái tế, anh đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Điều khác biệt là mẹ anh đã trở về, còn Tu Thiếu Ninh vẫn còn ở đó."

Doanh Tử Khâm im lặng.

Cô cũng biết.

Không có gì ngạc nhiên khi Norton cũng đang ở nơi đó.

Nhưng hiện giờ bọn họ vẫn chưa tìm ra được.

Hơn nữa những người có biểu tượng đầu lâu đen kia đã không xuất hiện nữa, tất cả dấu vết đã bị cắt đứt.

Rốt cuộc là thế lực nào mà ngay cả IBI cũng không thể điều tra được?

"Sẽ tìm được thôi." Doanh Tử Khâm đưa tay lên xoa đầu anh: "Sớm muộn gì họ cũng sẽ xuất hiện trở lại, bây giờ không xuất hiện cũng tốt."

Tu vi và khả năng thần toán của cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.


"Ừm, cũng phải, nếu như ..." Phó Quân Thâm nhìn vào một góc của bia mộ, ánh mắt khựng lại.


Con ngươi màu hổ phách nhạt lập tức tối như vực thẳm, đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng.


Đất ở đây, từng bị người động vào.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK