Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Chương 521: Báo ứng, Phó Quân Thâm: Xin lỗi, có chủ rồi. -

Đại học Đế đô thiên về khoa học kỹ thuật nên tỷ lệ nam cao hơn nữ.

Đặc biệt là ở một số học viện khoa học thuần túy như là học viện công trình điện tử, học viện tự động hoá, một lớp mà có được ba sinh viên nữ đã là không tệ rồi.

Khoa máy tính thì khá hơn một chút, nhưng tỷ lệ nam sinh và nữ sinh vẫn cách nhau khá xa.

Mỗi một nữ sinh đều là báu vật.

Đoạn video này vừa được chiếu, đừng nói là nữ sinh, ngay đến các nam sinh cũng thấy phát rồ.

Mặc dù bây giờ Lê Hàn vẫn chưa có bạn trai nhưng có rất nhiều người yêu thích cô ấy. Nói thế nào thì cô ấy cũng là một trong những hoa khôi của Đại học Đế đô, lại còn rất ưu tú nữa.

“Còn một số chuyện, tôi muốn giữ thể diện cho các người, nhưng các người ép tôi vào bước đường cùng, tôi cũng không còn cách nào khác!” Lê Hàn đứng dậy, cầm lấy micro: “Vừa hay, có nhiều người ở đây, tôi thông báo luôn một thể.”

Cô ấy nói rõ từng chữ: “Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức đoạn tuyệt quan hệ với ông Lê Xuân Vinh và bà Tôn Lan. Nếu hai người còn chút liêm sỉ thì mời hai người về trông con trai của hai người. Sau này, đừng hòng đời tôi thêm một đồng nào nữa.”

“Đương nhiên, tôi sẽ không cho. Cứ như vậy nhé!”

“À, hoan nghênh các người kiện tôi. Rất hoan nghênh! Tôi quen rất nhiều bạn bè ở khoa luật.” Lê Hàn cười nói: “Để xem loại tàn dư phong kiến như các người có thể đánh bại những sinh viên hàng đầu của Đại học Đế đô bọn tôi hay không?”

Đại học Đế đô có không ít sinh viên khoa luật sau khi tốt nghiệp đều làm việc tại Công ty Luật Tây Phong, công ty luật hàng đầu ở Đế đô.

Sắc mặt ông Lê tái mét. Ngoài việc tức giận thì phần nhiều là xấu hổ. Ông ta không chỉ trọng nam khinh nữ mà còn rất trọng sĩ diện.

Những lời ông ta nói được phơi bày trước mặt nhiều sinh viên như vậy chẳng khác nào bị bóc trần bản chất.

Ông Lê lúc này nổi trận lôi đình, giống như trước kia xắn tay áo bước đến định tát Lê Hàn.

Nhưng ông ta thậm chí chưa xuống nổi sân khấu, hai nam sinh ở hàng ghế đầu đã chạy lên, bẻ quặt tay ông ta ra sau, áp giải ra ngoài.

Bà Lê đang ngây người cũng bị mấy nữ sinh viên đuổi ra ngoài

Lê Hàn lau mồ hôi, nhắn tin lại cho Doanh Tử Khâm.

[Tử Khâm, cảm ơn.]

[Không cần khách sáo!]

Chuyện xảy ra ở hội trường lớn của Đại học Đế đô và đoạn video kia đều được đăng lên diễn đàn.

Lê Hàn quá nổi tiếng, nên các sinh viên lại được dịp ầm ĩ.

[Mẹ kiếp, thiên tài của Đại học Đế đô chúng ta mà phải chịu ức hϊếp như thế sao?]

[Nam sinh Đại học Đế đô chúng ta đâu rồi? Mau ra mặt bảo vệ nữ sinh nào!]

[Báo cáo, báo cáo, có tin từ tiền phương. Giáo sư Tiết và mấy vị giáo sư của khoa máy tính mang theo đồ ra ngoài rồi! Mục tiêu chắc hẳn là đôi vợ chồng đáng ghét kia.]

[??? Mang theo “đồ” là ý gì?]

****

Bố mẹ của Lê Hàn bị Tiết Quốc Hoa và các giáo sư của khoa máy tính đuổi ra khỏi Đại học Đế đô bằng các dụng cụ như chổi, giẻ lau bảng…

Đến lúc này, ông bà Lê mới biết được rốt cuộc Lê Hàn có địa vị như nào ở Đại học Đế đô.

Ông Lê thấy hối hận vì nhất thời nóng tính.

Nhưng ai lại nghĩ đến việc Lê Hàn bị người ta mượn vận? Dù sao chuyện này nói ra cũng không ai tin, huống chi bản thân cũng không cảm nhận được.
Ông Lê tình cờ mới mời được Lâu đại sư. Ông ta không biết gì về giới bói toán, nhưng nhìn thấy những người khác rất kính trọng Lâu đại sư, thì biết rằng Lâu đại sư nhất định rất lợi hại.

Chẳng lẽ Lê Hàn quen một thầy bói giỏi hơn?

Ông ta còn đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.

Đó là số điện thoại của công ty.

Ông Lê làm việc tại một xí nghiệp nằm trong tốp 500 của nước Hoa, nhưng công việc hàng ngày của ông ta chỉ là trông coi kho hàng với mức lương tối thiểu được đảm bảo là năm nghìn tệ mỗi tháng, cũng không nhiều nhặn gì.


Ông Lê rất hài lòng với công việc này.

Ông ta không dám thất lễ với lãnh đạo, lập tức nghe máy: “A lô, Giám đốc Lưu, tôi…”

Ông Lê chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang, đầu dây bên kia lạnh lùng nói: “Lê Xuân Vinh, từ giờ trở đi, ông đã bị đuổi khỏi công ty.”
Ông Lê luống cuống: “Giám… Giám đốc Lưu, ông nói gì thế? Ông nói đùa phải không?”

“Không đùa!” Giám đốc Lưu tức giận bật cười: “Vừa rồi, tất cả máy tính của công ty bị hack. Chúng tôi đã biết tất cả những chuyện ông làm với con gái của mình rồi. Ông còn muốn ở lại công ty sao?”

“Nếu không phải con gái ông là nhân tài của Đại học Đế đô thì ông nghĩ là công ty sẽ thuê ông à?”

Lê Hàn quả thực là một nhân tài mà nhiều công ty muốn tuyển dụng.

Ông Lê sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải là vì Văn Hiên nhà tôi?”

Vào năm ngoái, Lê Văn Hiên đã nhặt tờ quảng cáo tuyển dụng về cho ông ta xem.

Ông ta cảm thấy cũng được, nên đã đi ứng tuyển, không ngờ là được nhận.

Trước đây chuyện tốt như vậy nhất định không đến lượt ông ta. Ông Lê vẫn cho rằng sau khi mượn vận, Lê Văn Hiên đã mang đến may mắn cho nhà họ Lê. Cho nên, ông ta cực kỳ khinh thường Lê Hàn.
“Lê Xuân Vinh, ông đang nói đến thằng con vô dụng của ông đấy à? Cậu ta cũng xứng để công ty chúng tôi cho ông một chức vị hay sao?” Giám đốc Lưu lạnh lùng nói: “Nói cho ông biết, nếu không nhờ Lê Hàn thì ngay đến lao công ở công ty chúng tôi, ông cũng không vào nổi đâu, lập tức đến công ty thu dọn đồ đạc cuốn xéo đi!”

Điện thoại cứ thế bị cúp.

Ông Lê sửng sốt, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, ngồi sụp xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Lê Hàn đã cắt đứt quan hệ với ông ta, Lê Văn Hiên thì sắp chết, ông ta lại vừa bị công ty sa thải.

Ông ta đã không còn gì ngoài sự hối hận vô cùng át đi mọi suy nghĩ trong đầu.

***

Lúc năm giờ rưỡi, Doanh Tử Khâm rời phòng thí nghiệm rồi ra khỏi trường học.

Các sinh viên của Đại học Đế đô cũng đã quen với sự hiện diện của cô, mặc dù họ vẫn rất hào hứng, nhưng dù sao việc học vẫn là hàng đầu.
Doanh Tử Khâm đội chiếc mũ lưỡi trai để che nắng, tay còn lại thì nhắn tin.

Sau lưng có âm thanh gọi cô.

“Tử Khâm ơi! Tử Khâm đợi đã…!”

Doanh Tử Khâm dừng chân, quay đầu lại.

Một chàng trai dung mạo tuấn tú đuổi theo cô ra khỏi cổng trường.

“Tử Khâm, tôi là nghiên cứu sinh năm nhất của khoa tự động hóa.” Nam sinh cầm trên tay một phong thư, tươi cười với cô: “Tôi thích em, cái này cho em.”


Doanh Tử Khâm còn chưa kịp từ chối thì đã có một giọng nói vang lên.

“Xin lỗi! Cô ấy là hoa có chủ rồi.” Bàn tay thon dài đè lấy bức thư, chậm rãi rút ra.

Sắc mặt của Doanh Tử Khâm hơi cứng đờ. Cô quay đầu.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản và đeo một chiếc khẩu trang đen.

Trông anh có vẻ uể oải, hai chân cong cong, dáng vẻ không hề nghiêm túc, quần áo là lượt trông rất phong lưu. Nhưng khí chất của anh rất mạnh mẽ, không thể coi thường.
Nam sinh kia đột nhiên mắc kẹt, không biết phải làm sao.

Phó Quân Thâm nhíu mày, liếc nhìn bức thư rồi đưa lại cho chàng trai, môi cong lên: “Chăm chỉ học hành, đừng yêu sớm.”

Nam sinh: “…”

Cậu ta là một chàng trai độc thân đã 23 tuổi rồi.

“Bạn gái, đi thôi.” Phó Quân Thâm nắm tay cô gái xoa đầu: “Bạn trai dẫn em đi ăn tối.”

Doanh Tử Khâm để mặc anh kéo đi.

Hai người lên xe.

Doanh Tử Khâm vừa nói vừa thắt dây an toàn: “Trưởng quan, thật không ngờ anh còn có khả năng xuất quỷ nhập thần như thế.”

“Đối với em mà thôi.” Phó Quân Thâm nghiêng đầu: “Phải coi kỹ.”

Anh bỏ khẩu trang xuống, để lộ dung mạo làm điên đảo chúng sinh.

Lúc này Doanh Tử Khâm cũng nhận ra, sắc mặt của anh có hơi nhợt nhạt, nhưng như vậy càng lộ ra vẻ đẹp trai.

Cô đưa tay lên, kiểm tra nhiệt độ trên đầu anh, khẽ cau mày: “Anh lại gặp ác mộng?”
Sau này Doanh Tử Khâm đã biết, suốt bao nhiêu năm qua, Phó Quân Thâm đều phải nhờ vào thuốc hoặc thôi miên mới có thể ngủ.

Bởi vì mỗi khi nhắm mắt lại, anh chỉ nhìn thấy một màu máu đỏ.

Tâm trạng của Phó Quân Thâm luôn không ổn định, thường có xu hướng phát điên. Anh tham gia nhiều cuộc đấu sinh tử ở giới cổ võ cũng là để giải phóng cảm xúc bằng không thì thần kinh của anh sẽ suy sụp.

Cô không biết làm thế nào mà anh có sống sót đến giờ.

Hàng mi của Phó Quân Thâm khẽ run, anh nắm tay cô gái: “Đúng vậy, nhưng ôm em là ổn rồi, có em ở đây, anh chẳng sợ gì cả.”

Doanh Tử Khâm ôm lấy anh, nói nhỏ: “Có em đây.”

Phó Quân Thâm hôn cô một cái: “Đêm nay ở khách sạn hay về nhà họ Nhϊếp?”

“Đêm nay em ở lại trường.”

Anh quên mất rằng ngày mai cô bạn nhỏ của anh phải đi huấn luyện quân sự.
***

Ngày chín tháng mười, huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu.

Địa điểm huấn luyện chủ yếu là thao trường.

Sau buổi lễ được tổ chức vào buổi sáng, các học viện bắt đầu xếp hàng.

Kỷ Ly nhìn xung quanh, hơi thất vọng: “Haizz, Doanh thần, huấn luyện viên của chúng ta không đẹp trai như những người khác.”

Doanh Tử Khâm ngáp: “Những người khác cũng rất bình thường.”

Chủ yếu là cô đã nhìn quen con người đẹp trai thật sự rồi.

Kỷ Ly gật đầu, thể hiện sự đồng tình: “Đúng là không thể so sánh với em rể được.”

Một tiếng còi rất chói tai vang lên.

Các sinh viên lập tức đứng nghiêm.

“Tôi là Ngụy Tử Húc, thành viên dự bị của đội Nhất Tự, cũng là huấn luyện viên phụ trách các em trong khóa huấn luyện 14 ngày này. Trong quá trình huấn luyện quân sự, tôi không hy vọng nhìn thấy bất cứ ai vi phạm mệnh lệnh.” Ánh mắt của Ngụy Tử Húc lướt qua tất cả các sinh viên: “Bây giờ bắt đầu điểm danh.”
Anh ta lại nhìn lướt qua danh sách, trực tiếp chọn một cái tên, và nói: “Doanh Tử Khâm.”

Kỳ Ly thắc mắc: “Doanh thần, tên của em không ở đầu cũng chẳng ở cuối mà?”

Đây là kiểu điểm danh gì đây?

Doanh Tử Khâm nhướng mắt, lạnh giọng nói: “Có.”

“Được.” Ngụy Tử Húc gật đầu một cái: “Em đi ra, đứng ở chỗ này.”

- Chương 522: Doanh Tử Khâm: Nhường thầy hai chiêu. -

Nói đến đây, sắc mặt Kỷ Ly thay đổi, cô ấy thò tay ra kéo áo cô gái: “Doanh thần…”

Đây là lần đầu tiên cô ấy học quân sự, nhưng đã nghe các đàn anh đàn chị đi trước nói rất nhiều trên diễn đàn, các huấn luyện viên của đợt tập huấn quân sự đều rất nghiêm khắc.

Con trai và con gái sẽ được tách ra tập riêng, con gái thì đỡ hơn một chút.

Doanh Tử Khâm vỗ lên tay Kỷ Ly, khẽ lắc đầu.

Cô từ tốn đi ra ngoài nhưng không hề đứng vào vị trí mà Ngụy Tử Húc chỉ định.
Lúc này, Ngụy Tử Húc mới nhìn rõ gương mặt của cô gái.

Đó là một gương mặt quá mức xinh đẹp.

Mày mắt như tranh vẽ, làn da như ngọc, gần như trong suốt.

Tựa như hoa đào trên cành, lại như tuyết trên đỉnh núi.

Không ai có thể từ chối vẻ đẹp này.

Ngụy Tử Húc tối ngày huấn luyện giữa một đám đàn ông con trai, cô gái duy nhất tiếp xúc nhiều là Nhan An Hòa.

Không thể phủ nhận, Nhan An Hòa là một trong những hoa khôi của trường Đại học Đế đô, nhan sắc không chê vào đâu được.

Nhưng ở trước mặt Doanh Tử Khâm, thì hoàn toàn ảm đạm thất sắc.

Ngụy Tử Húc trong lòng nảy sinh một suy đoán.

Lẽ nào cô gái này thích đội trưởng của bọn họ, cho nên Nhan An Hòa mới không tìm Ninh Vũ Trạch, mà lại đi tìm anh ta, nhờ anh ta dạy dỗ?

Chắc 80% là như thế rồi.

“Từ hôm nay trở đi, em là liên đội phó của liên đội này, trong thời gian tập huấn, em phải báo cáo tình hình của tất cả các bạn trong liên đội cho tôi.” Ngụy Tử Húc lạnh lùng lên tiếng: “Với tư cách là liên đội phó, em phải lấy mình làm gương, yêu cầu của tôi đối với em cũng sẽ cao hơn.”
Ngừng một lúc rồi lại nói: “Em còn gì thắc mắc không?”

Ngụy Tử Húc cũng hiểu rõ, những huấn luyện viên như bọn họ sẽ có quyền chỉ huy tuyệt đối trong khoảng thời gian tập huấn quân sự, nhưng cũng phải dựa theo quy định.

Nếu như anh ta thật sự tùy tiện xử phạt sinh viên thì đừng nói là đội Nhất Tự, cho dù là lãnh đạo của trường Đại học Đế đô cũng sẽ tìm anh ta tính sổ. Cho nên anh ta chỉ có thể dùng cách gián tiếp.

Như thế này thì cho dù Doanh Tử Khâm không phạm lỗi, anh ta nói cô đã sai thì tức là cô sai.

Anh ta hoàn toàn có thể trừng phạt cô gấp mười lần người khác, cũng xem như xả giận giúp Nhan An Hòa.

“Có.” Doanh Tử Khâm không hề nghĩ ngợi, giọng điệu thản nhiên, thẳng thắn dứt khoát: “Không muốn làm.”

Cô đến đây để nghỉ dưỡng, không phải đến chịu khổ.
Ngụy Tử Húc lạnh lùng nhíu mày, anh ta còn chưa mở miệng những nữ sinh khác đều đã tranh nhau lên tiếng.

“Huấn luyện viên, đừng làm khó Doanh thần, để em làm cho!”

“Bọn em đều có thể làm!”

“Đúng thế, bọn em bảo đảm có thể chấp nhận yêu cầu huấn luyện cao hơn, để bọn em làm thay Doanh thần đi ạ.”

Các cô gái ban đầu đều không nghĩ là Doanh Tử Khâm sẽ đến tập huấn, dù sao thì tình hình của Doanh Tử Khâm cũng khác với các sinh viên năm nhất.

Bây giờ thấy Doanh Tử Khâm đến, bọn họ đã vui lắm rồi. Cho dù chỉ huấn luyện cùng một nhóm thôi, cũng đủ để bọn họ ngắm cho thỏa thích.

“Yên lặng!” Ngụy Tử Húc sầm mặt, lạnh giọng quát lên: “Ngay từ đầu tôi đã nói gì?”

Không khí dần trở nên yên tĩnh.

Các nữ sinh quay sang nhìn nhau.

Ngụy Tử Húc quay đầu nhìn về phía cô gái, biểu cảm lạnh lùng: “Đã nhìn thấy chưa, vì sao các bạn sinh viên này đều đồng ý gánh vác trách nhiệm còn em thì không?”
“Bởi vì em là một người bình thường.” Doanh Tử Khâm nhìn lên bầu trời: “Không có bản lĩnh, còn rất lười biếng.”

Các nữ sinh: “…”

Đây gọi là trợn mắt nói láo đấy à?

Ngụy Tử Húc lúc này đã bị chọc giận thật rồi. Anh ta nhìn chằm chằm vào cô gái, như sắp bốc hỏa đến nơi.

“Huấn luyện viên Ngụy.” Lúc này, giọng nói của Ninh Vũ Trạch truyền đến từ một bên khác: “Liên đội của các cậu đang làm gì thế?”

Toàn thân Ngụy Tử Húc căng cứng: “Đội trưởng Ninh, em đang giới thiệu quy tắc với bọn họ.”

Quả nhiên đúng như anh ta đoán.

Bằng không, sao Ninh Vũ Trạch lại quan tâm đến liên đội của bọn họ?

Ninh Vũ Trạch cũng không hỏi nhiều: “Nhanh lên.”

“Rõ, đội trưởng Ninh.” Lúc này, Ngụy Tử Húc chỉ có thể chọn một liên đội phó khác, đồng thời cho Doanh Tử Khâm về chỗ.
Khoảng thời gian tiếp theo, Ngụy Tử Húc vẫn luôn quan sát Doanh Tử Khâm.

Sau khi thực hiện động tác nghiệm được năm phút, anh ta thẳng thừng lên tiếng giáo huấn: “Doanh Tử Khâm, ban nãy ai cho em di chuyển? Di chuyển rồi sao không báo cáo? Một mình em, luyện thêm sáu phút!”

Doanh Tử Khâm ngước mắt lên.

Có mấy bạn học đã tranh nói trước.

“Báo cáo huấn luyện viên, Doanh thần không hề di chuyển, thầy nhìn nhầm rồi.”

“Báo cáo huấn luyện viên, động tác nghiệm của Doanh thần rất đúng tiêu chuẩn, còn tiêu chuẩn hơn ban nãy thầy thị phạm nữa.”

“Báo cáo huấn luyện viên, em vẫn luôn nhìn vào Doanh thần ạ, cậu ấy tuyệt đối không di chuyển chút nào, đến tóc cũng không bị gió thổi bay.”

Vẻ mặt Ngụy Tử Húc tức khắc tái xanh: “Các em không nhìn về phía trước, nhìn cô ta làm gì?!”
Mấy nữ sinh đều ngẩn ra: “Bởi, bởi vì bọn em đều đứng sau lưng Doanh thần ạ.”

Ngụy Tử Húc không ngờ lại có nhiều người để ý Doanh Tử Khâm đến vậy.

Anh ta nghiến răng: “Tôi nhìn nhầm rồi.”

Sau đó, Ngụy Tử Húc di chuyển vị trí của mấy người trong đội ngũ, đổi sang nữ sinh khác đứng sau Doanh Tử Khâm.

Nhưng đến lúc anh ta lại bới móc lỗi sai của Doanh Tử Khâm thì vẫn không thành công.

Một ngày tập huấn quân sự đã trôi qua như thế.

Ngụy Tử Húc không thể hoàn thành chuyện Nhan An Hòa dặn dò, tâm trạng rầu rĩ.

Các nữ sinh kết thành nhóm đi ăn với nhau, khoác tay ríu rít.

“Nghe nói về sau chúng ta còn phải học võ quân đội.”

“Tớ đang đợi võ quân đội nè, như vậy sau này cũng tính là tớ biết võ công rồi.”

“Lẽ nào mấy cậu chưa nghe gì về tin đồn kia à? Sinh viên đại học giữa đường gặp kẻ xấu, tung ra mấy chiêu võ quân đội, sau đó bị đâm hai mươi tư nhát dao.”
Kỷ Ly sóng vai đi cùng Doanh Tử Khâm, cô ấy thắc mắc: “Doanh thần, sao chị cứ có cảm giác là ông huấn luyện viên kia cố ý nhắm vào em thế?”

“Ừm.” Doanh Tử Khâm lấy khăn giấy ra, lau bụi đất trên tay, nhướng mày: “Cảm giác của chị lần này không sai đâu.”

“Thầy ấy quá đáng quá rồi đấy?” Kỷ Ly rất tức giận: “Doanh thần, hay là em đừng học quân sự nữa, dù sao thì em cũng không cần.”

“Không sao.” Doanh Tử Khâm mua một cây kem, nói ngắn gọn: “Ngày kia.”

“Ngày kia?” Kỷ Ly gãi gãi đầu, không hiểu lắm, sự chú ý lại tập trung lên người cô gái: “Doanh thần, sao em không ra mồ hôi thế?”

Hôm nay bọn họ liên tục tập luyện các tư thế và đội hình đội ngũ.

Tư thế nghiêm đứng suốt bốn mươi phút, không được cử động, đứng xong toàn thân như muốn rã rời.

Doanh Tử Khâm xắn tay áo: “Với mức độ huấn luyện này sao lại ra mồ hôi được?”
Cái này nhẹ nhàng hơn tu luyện cổ võ nhiều.

Cô đứng đó ngắm phong cảnh suy tư. Rất thư thái.

Kỷ Ly: “…”

Đột nhiên cô ấy thấy đồng tình với vị huấn luyện viên có ngoại hình không phải rất đẹp trai của bọn họ.

***

Buổi tối không phải huấn luyện, Doanh Tử Khâm đến phòng thí nghiệm.

Trên đường chạm mặt một đội huấn luyện viên, Ngụy Tử Húc cũng nằm trong số đó.

Cô không để ý, phía sau lại chạm mặt một người khác.

Là đội trưởng đội hai.

“Cô Doanh!” Trời rất tối, nhưng mắt đội trưởng đội hai rất tinh, vừa nhìn đã nhận ra cô gái, anh ta mau chóng chạy lên trước: “Cô Doanh, cô đến học quân sự thật à? Cô ở liên đội nào thế? Tôi điều tôi sang đó ngay nhé.”

Anh ta là đội viên chính thức, không phụ trách huấn luyện quân sự, chỉ qua xem thôi. Nhưng có Doanh Tử Khâm thì lại khác.
“Không cần.” Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn anh ta: “Anh sẽ không muốn bị đánh đâu.”

Đội trưởng đội hai: “???”

Anh ta quay về khu ký túc của huấn luyện viên trong sự mờ mịt, các đội viên dự bị đều chào hỏi anh ta.

Ngụy Tử Húc cũng bước tới chào, anh ta cười nói: “Đội trưởng, anh đến rồi à.”

“Đến xem thử.” Đội trưởng đội hai lập tức trở nên nghiêm khắc: “Các cậu huấn luyện tử tế cho tôi, đây là cuộc sát hạch quan trọng nhất của các cậu, có thể dạy dỗ ra học viên ưu tú, mới xem như đủ năng lực qua ải.”

Các đội viên dự bị đều gật đầu, tỏ vẻ quyết tâm.

“Đội trưởng.” Ninh Vũ Trạch gật đầu với đội trưởng đội hai: “Xin hỏi vị trưởng quan kia khi nào sẽ đến nơi huấn luyện?”

Đội trưởng đội hai quay đầu sang: “Cậu nói ai?”

Ninh Vũ Trạch ngẩn người: “Chính là người biểu diễn bắn súng cho chúng em xem hôm đó ấy.”
“Ồ ồ, cô ấy à.” Đội trưởng đội hai nghĩ một lúc: “Chắc là các cậu sắp được gặp cô ấy rồi.”

Nghe thấy vậy các đội viên dự bị đều rất mừng rỡ.

Ngụy Tử Húc cũng không kìm được lại hỏi: “Nhưng mà bọn em đang huấn luyện quân sự, sao gặp được cô ấy?”

Nếu vì huấn luyện quân sự mà bỏ lỡ buổi biểu diễn thì quá lỗ.

Đội trưởng đội hai nhìn anh ta với vẻ kỳ lạ: “Chính vì các cậu huấn luyện quân sự nên mới nhìn thấy mà.”

Anh ta thị sát xong xuôi, đi ra ngoài bỗng chép miệng một cái.

Anh ta quên mất hỏi ai là người phụ trách liên đội của Doanh Tử Khâm rồi.

Có được may mắn thể hiện trước mặt cô Doanh, đến lúc đó kiểu gì chả chắc một chân trong đội Nhất Tự.

Đội Nhất Tự là đội ngũ giám sát các gia tộc lớn ở Đế đô, lúc nào cũng thiếu người.
***

Ngày thứ ba.

Đợt tập huấn quân sự đón chào hoạt động tập thể đầu tiên, do hội sinh viên của trường phụ trách tổ chức, cho các sinh viên thưởng thức thân thủ của huấn luyện viên, kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ ý chí chiến đấu.

Cho đến khi có một bạn nam sinh đã tập mười hai năm Taekwondo đứng ra nói muốn khiêu chiến với huấn luyện viên của liên đội mình, đổi lấy thời gian một ngày nghỉ.

Nhan An Hòa hỏi ý kiến của các huấn luyện viên xong, đồng ý với cậu ta.

Đồng thời, trong lòng cô ta cũng đang mưu tính, ánh mắt đảo qua đảo lại trong đám đông, cuối cùng dừng lại trên người Doanh Tử Khâm.

Bọn họ đều thuộc đội Nhất Tự, cho dù chỉ là đội viên dự bị song cũng đã trải qua huấn luyện đặc biệt, thân thủ của các huấn luyện viên ở những trường khác mời về không thể so bì được. Đừng nói là nam sinh này đã từng tập Taekwondo, cho dù tinh thông võ thuật thật, bọn họ cũng có thể chế ngự chỉ trong vài chiêu.
Sự thực chứng minh còn chẳng cần dùng đến vài chiêu, huấn luyện viên Hình chỉ dùng một chiêu duy nhất đã khiến nam sinh tập Taekwondo mười hai năm phải ngã bổ chửng.

Tất nhiên anh ta đã nhẹ tay, không làm cậu sinh viên bị thương.

Cậu sinh viên không chịu thua: “Lão Hình, thế này không được, thầy lớn hơn em hai tuổi, thầy phải nhường em hai chiêu.”

Huấn luyện viên họ Hình cười lớn: “Được được được, tôi nhường cậu hai chiêu.”

Cậu sinh viên lại bò dậy, tiếp tục đánh với huấn luyện viên Hình, nhưng kết quả vẫn như vậy.

Sau hai trận, huấn luyện viên Hình lại hạ gục cậu sinh viên chỉ bằng một chiêu.

Cậu bạn nằm trên đất, chán nản vô cùng: “Lão Hình à, dạy em với, chiêu này của thầy là gì thế?”

“Đừng có nghĩ nữa, các cậu sẽ không muốn học đâu.” Huấn luyện viên Hình xua xua tay: “Đi học đi.”
Nam sinh ôm mông lui xuống.

“Còn bạn sinh viên nào muốn khiêu chiến với huấn luyện viên nữa không?” Trên sân khấu, Nhan An Hòa cầm micro, khẽ mỉm cười: “Đã có bạn nam rồi, hay là bạn nữ cũng lên thử xem?”

Cô ta vừa thốt ra câu này, xung quanh đều trở nên yên ắng.

Ninh Vũ Trạch nhíu mày.

Cho dù có thể có sinh viên không biết huấn luyện viên của trường Đại học Để đồ đều là đội viên dự bị của đội Nhất Tự, nhưng Nhan An Hòa sao có thể không biết?

Còn bảo nữ sinh lên đánh, không phải muốn hại chết người à?

Ninh Vũ Trạch nhìn về phía Nhan An Hòa, ra hiệu cho cô ta dừng lại.

Nhan An Hòa giả bộ không nhìn thấy, mỉm cười nói tiếp: “Nếu ai có thể tiếp được trên hai chiêu của huấn luyện viên, thì hôm nay, liên đội của các bạn sẽ được nghỉ ngơi một ngày, thế nào?”
Sinh viên bên dưới đều thì thầm to nhỏ, ai cũng muốn phần thưởng này nhưng không ai dám lên.

Doanh Tử Khâm ngồi trên thảm cỏ, lười biếng phơi nắng, không hề để ý đến âm thanh xung quanh.

“Tôi nhớ là bạn Doanh Tử Khâm cũng biết võ.” Nhan An Hòa cuối cùng cũng không kìm được, trực tiếp chỉ thẳng tên: “Trước đây không phải từng có tin nói là bạn trừ bạo an dân đấy ư? Có muốn thử mấy chiếu với huấn luyện viên của liên đội mình không?”

“Thế này đi, bạn là con gái, nếu như bạn thắng được, thì liên đội các bạn sẽ được nghỉ ba ngày.”

Nhan An Hòa đã tham gia hội sinh viên đủ lâu để hiểu về một vài chiến thuật tâm lý.

Huấn luyện quân sự mệt như vậy, chẳng ai muốn bỏ qua cơ hội nghỉ ngơi.

Cô ta đẩy Doanh Tử Khâm lên chỗ đầu sóng ngọn gió, nếu Doanh Tử Khâm không lên, thì những sinh viên khác sẽ cảm thấy bất mãn với cô.
Nghe thấy vậy, Doanh Tử Khâm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi xuống người Ngụy Tử Húc: “Được thôi.”

Dưới bao con mắt chăm chú, cô đứng dậy, cởi bỏ áo khoác quân sự.

Dưới ánh mặt trời không quá gay gắt, bắp tay cô gái nhỏ nhắn, trắng như sứ, ánh lên màu vàng nhạt.

Cô đứng vững, hơi nghiêng đầu: “Tôi nhường thầy hai chiêu.”

Nam sinh và nữ sinh đều như phát điện, hoan hô ầm ĩ.

“Doanh thần!”

“Doanh thần, cho bọn họ biết tay đi!”

“Doanh thần, cố lên!”

Huấn luyện viên Hình cảm thấy hơi ghen tị: “Ôi chà, lão Ngụy, liên đội của các cậu có cô bạn nổi tiếng thật đấy, nữ sinh lớp bọn tôi đều bỏ rơi tôi rồi.”

Kỷ Ly nghe thấy vậy, đột nhiên nhớ ra ngày đầu tiên trong đợt tập huấn quân sự, Doanh Tử Khâm đã nói một câu “ngày kia”.

Cô ấy hơi ngơ ngác, lẽ nào Doanh Tử Khâm cố ý đợi thời khắc này ư?
“Em nhường tôi hai chiêu?” Ngụy Tử Húc giống như nghe thấy chuyện gì nực cười lắm, anh ta lạnh nhạt: “Em có biết mình đang nói gì không?”

Anh ta có thể được cử đến huấn luyện quân sự cho sinh viên, là vì anh ta thuộc lứa mạnh nhất trong số các đội viên dự bị.

Tuy không so được với Ninh Vũ Trạch, nhưng sau này tiến vào đội Nhất Tự chắc chắn không vấn đề gì.

Thân thủ của anh ta còn mạnh hơn huấn luyện viên Hình.


Đại đen Taekwondo còn đánh không lại anh ta, thân thủ của Doanh Tử Khâm có mạnh đến mấy, thì một nữ sinh năm nhất đại học có thể mạnh đến đâu được chứ?


Hơn nữa,đây còn là khiêu chiến công khai, ai mà nhịn cho được?


“Không cần em nhường.” Ngụy Tử Húc lạnh giọng: “Cứ xông lên đi, nể tình em là con gái, tôi sẽ nương tay.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK