• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi báo cáo nghiệm thi được đưa ra, Vạn Hiểu Sương thở dài.

Cầm báo cáo nghiệm thi trong tay, đưa cho Dạ Phàm Linh nói: “Tổ phó, cô xem thử.”

Dạ Phàm Linh gật đầu, nhận lấy báo cáo nghiệm thi.

Thai nhi trong bụng Tần Như Hoa về cơ bản đã thành hình, thai chết lưu trong bụng, còn sắp rơi ra.

Vết máu cũng được tìm thấy dưới chân cô ấy, Vạn Hiểu Sương giải thích: “Tần Như Hoa hẳn là muốn bảo vệ đứa nhỏ này, nhưng không kịp…..”

Cô ấy chết vào khoảng 6 giờ sáng, trên đầu có vết máu, vết thương do vũ khí cùn gây ra.

Có dấu hiệu vùng vẫy trước khi chết.

Hoàng Tử Vi đi tới nói: “Mọi người chuẩn bị họp, tôi đã có đại khái về vụ án '117 án thi thể nữ chưa được giải quyết' này.”

Dạ Phàm Linh đặt báo cáo trên tay xuống, đi tới bàn làm việc cầm bút ký lên.

Bốn người ngồi trong phòng họp, Hoàng Tử Vi chiếu hình ảnh của Tần Như Hoa lên màn hình.

Hoàng Tử Vi nói: “Bây giờ chúng ta có hai việc cần làm. Thứ nhất là đến công trình xây dựng Hoa Hưng, tìm kiếm người mục kích. Thứ hai là điều tra về Hứa Như Vân.”

Võ Tân Nhu từ trên mạng lấy thông tin của Hứa Như Vân đưa cho Hoàng Tử Vi nói: “Tổ trưởng, đây là tài liệu của Hứa Như Vân.”

Họ tên: Hứa Như Vân.

Tuổi: 26

Nơi sinh: khu Liên Hoa thành phố Triều Dương.

Bối cảnh gia đình: gia đình điều hành một công ty du lịch, tài sản của cha mẹ có hơn trăm triệu.

Hứa Như Vân là hòn ngọc quý trong tay cha mẹ, cô muốn cái gì nhất định phải có.

Từ nhỏ cô sống ở Mỹ, sau khi xong đại học thì về nước.

Hứa Như Vân bề ngoài trong sáng, nhưng bên trong thì lại rất nhiệt tình cởi mở.

Tổ trọng án chia làm hai tổ để điều tra.

Hoàng Tử Vi, Vạn Hiểu Sương đầu tiên là liên hệ với Hứa Như Vân, Hứa Như Vân khinh khỉnh trả lời: “Tôi đang uống cafe ở Nhạc Thiên, nếu hai người không để ý thì tới đây.”

Cafe Nhạc Thiên.

Âm thanh tao nhã của tiếng đàn piano phát ra từ sân khấu, những ngón tay của nghệ sĩ piano dường như có ma lực, giai điệu nhẹ nhàng của bài nhạc làm tất cả mọi người đều say mê.

Hương cafe nồng đậm, tinh khiết và thơm nồng.

Có người nhắm mắt thưởng thức sự tuyệt vời của âm nhạc, có người thì chỉ quan tâm đến ly cafe của mình.

Hứa như Vân ngồi bên cửa sổ, đeo kính râm, thoa kem chống nắng.

Hai người đi vào, rất nhanh nhìn thấy Hứa Như Vân.

Hứa Như Vân vẫy tay với họ: “Hai người là cảnh sát đã gọi cho tôi?”

Vạn Hiểu Sương gật đầu: “Phải, cô Hứa, xin chào. Chúng tôi muốn hỏi cô biết chuyện của Tần Như Hoa với Chu Dũng Cảm không?”

Hứa Như Vân hừ lạnh một cái: “Đừng nhắc tới con nhỏ Tần Như Hoa đó, cô ta không xứng với Dũng Cảm. Cô dâu lẽ ra phải là tôi, khi nào đến lượt cô ta.”

Sau khi trở về nước, cô gặp Chu Dũng Cảm trong một cuộc đấu giá thương mại, bị thu hút bởi tính cách hài hước của Chu Dũng Cảm.

Chu Dũng Cảm nói với cô, anh đã có người thích, không quên được.

Hứa Như Vân nhiều lần tán tỉnh Chu Dũng Cảm, nhưng Chu Dũng Cảm không chấp nhận tình cảm của cô.

Không phải là một cô gái ấm áp, không có dáng vẻ mà người ấy yêu.

Dốc hết tòa bộ sức lực để yêu, nhưng không đổi lại được bất cứ thứ gì.

Hứa Như Vân không có gương mặt mà Chu Dũng Cảm thích, không có tính cách mà Chu Dũng Cảm yêu, càng không có ưu điểm gì làm Chu Dũng Cảm để ý.

Cô vẫn ngốc nghếch từ xa dõi theo Chu Dũng Cảm, còn tin rằng sẽ có ngày hai người ở bên nhau.

Hai người ra khỏi quán cafe, Võ Tân Nhu mới lắc đầu nói: “Tổ trưởng, không có gì mới.”

Hoàng Tử Vi nói: “Hứa Như Vân khẳng định còn giấu chuyện gì đó, điều tra xem cô ấy quen thân với ai nhất?”

Võ Tân Nhu nói: “Hôm qua em điều tra, thấy Hứa Như Vân có một người bạn thân tên Cung Đan.”

Hoàng Tử Vi lên xe nói: “Tìm Cung Đan.”

Họ tên: Cung Đan.

Tuổi: 27

Nơi sinh: khu Vành Đai 3, thành phố Triều Dương.

Nghề nghiệp: Quản lý cửa hàng thời trang Tinh Tinh.

Võ Tân Nhu lái xe, đậu trước cửa hàng thời trang Tinh Tinh, hai người xuống xe đi vào cửa hàng quần áo Tinh Tinh, gọi một nhân viên.

Nhân viên cười nói: “Hai vị muốn tìm quần áo kiểu dáng gì? Có muốn tôi giới thiệu với hai người không?”

Võ Tân Nhu nói: “Xin lỗi, chúng tôi không đến mua quần áo. Chúng tôi là cảnh sát, đến tìm quản lý Cung Đan có việc.”

Nhân viên nói: “Mời hai vị qua bên này.”

Đi với văn phòng quản lý, nhân viên gõ cửa nói: “Quản lý Cung, có hai vị cảnh sát tìm cô.”

Trong phòng làm việc phát ra giọng nói lạnh nhạt: “Mời vào.”

Đẩy cửa đi vào, Cung Đan đứng lên bắt tay với Hoàng Tử Vi nói: “Cảnh sát? Hai người tìm tôi có chuyện gì? Mời ngồi.”

Võ Tân Nhu gật đầu nói: “Chúng tôi đến để biết thêm về Hứa Như Vân, cô ấy có quan hệ gì với Tần Như Hoa không?”

Cung Đan nói: “Quan hệ khá lớn đây, tôi thường nhìn thấy Như Vân đi tìm Tần Như Hoa, còn đánh cô ấy.”

Cô không thích Hứa Như Vân, lý do tại sao thường xuyên tiếp xúc với cô ấy, vì muốn dựa vào quan hệ với Hứa Như Vân để nhờ giúp đỡ.

Trong mắt Hứa Như Vân như phủ một lớp cát, cô không tin tưởng bất cứ ai kể cả cha mẹ. Cô cảm thấy tất cả mọi người đều đang nói dối cô.

Tiếp xúc với nhiều người, Hứa Như Vân càng tin tưởng những chú có hơn.

Chó trung thành hơn người, chúng hiểu bản chất con người.

Còn con người, có thể lấy oán báo ân.

Mỗi ngày, cô đều ôm chú chó trên tay ngồi thẩn thờ trong phòng.

Hứa Như Vân thường sai người lén bắt Tần Như Hoa, sau đó đánh Tần Như Hoa.

Tần Như Hoa bị trói, cô cầm roi da đánh vào người Tần Như Hoa nói: “Cô là đồ phụ nữ không bằng một con chó.”

Cô ta càng chống cự, Hứa Như Vân càng hận cô ta.

Hận không thể cào nát mặt cô ta, hận không thể treo cô ta lên trần nhà để đánh, hận không thể giết chết cô ta.

Mỗi lần Tần Như Hoa bị đánh đều nhẫn nhịn, không nói với ai.

Cô trả giá không thua gì Tần Như Hoa, tại sao Chu Dũng Cảm không yêu cô?

Cung Đan nói, có một lần cô đi đến nhà Hứa Như Vân chơi, nhìn thấy một điều mà cô không thể tin nổi.

Hứa Như Vân bắt người làm trong nhà bò dưới đất, đeo xích chó.

Cô ấy ở một bên cầm roi vẫy, nói: “Chó, chó, mau sủa đi.”

Người làm Mã Xuân Trúc bò trên đất, bắt chước tiếng chó sủa: “Gâu gâu gâu.”

Hứa Như Vân ở trên cao cầm roi đánh Mã Xuân Trúc, Mã Xuân Trúc kêu lên đau đớn.

Cô ấy vừa đánh vừa khóc nói: “Người còn không bằng chó.”

Trong phòng ngủ Hứa Như Vân có một bình ước nguyện, bên trong có đầy những ghi chú do cô ấy viết.

Mỗi khi cô ấy nhìn lên bầu trời đều nghĩ đến Chu Dũng Cảm, liền lấy giấy ra viết rồi bỏ vào bình ước nguyện.

Trong đó tất cả đều là những lời yêu thương đối với Chu Dũng Cảm.

Tờ thứ 1: Khi em nhìn thấy sao băng vụt qua, anh có thấy không? Em giấu đi nước mắt, trái tim em vụn vỡ, ngôi sao băng ấy mang theo sự nhớ nhung của em với anh.

Tờ thứ 2: Mỗi khi có lễ tết, em đều nhớ đến anh. Những người yêu thầm sợ nhất là lễ tết. Mỗi lần nhìn thấy anh với Tần Như Hoa hạnh phúc bên nhau, trái tim em như những mảnh vụn pháo hoa rơi đầy trên phố.

Tờ thứ 3: Khi trời mưa, em thích một mình đứng dưới mưa. Ước gì anh có thể xuất hiện che dù cho em, nhưng trong lòng em biết rõ, trái tim anh sẽ chẳng bao giờ nhìn về em.

Hứa Như Vân còn rất thích bắt chim sẽ, sau đó dùng dao giết chết.

Sau khi con chim sẽ chết, cô ấy đặt nó lên bệ cửa sổ nói: “Tần Như Hoa, cô thật sự đáng chết giống như những con chim sẽ này.”

Nghe tin Tần Như Hoa với Chu Dũng Cảm sắp kết hôn, Hứa Như Vân không cam lòng.

Cô ở bên ngoài tiệm đồ cưới, nhìn thấy Chu Dũng Cảm đang chọn váy cưới cho Tần Như Hoa. Hứa Như Vân chờ họ đi khỏi, cô mới đi vào.

Chọn một cái váy giống như Tần Như Hoa, đáng cười nhất là cô cũng nhận được thiệp mời.

Hứa Như Vân xé nát cái thiệp, nghĩ: tôi nhất định sẽ tạo một đám cưới hoàn hảo cho hai người.

Cô sờ lên bụng nói: “Con yêu, mẹ dẫn con đi gặp ba.”

Đúng như cô tưởng tượng, lễ cưới của Chu Dũng Cảm đã bị phá hỏng.

Cứ tưởng như vậy Chu Dũng Cảm sẽ chú ý đến cô, nhưng cô sai rồi.

Chu Dũng Cảm biến mất rồi, cô không bao giờ gặp được anh nữa.

Tìm hết cả thành phố, tìm từng ngóc ngách, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy anh.

Phụ nữ khi yêu giống như một kẻ ngốc, ngốc đến mức chỉ đành mỉm cười cay đắng cho chính mình.

Cung Đan nói xong thở dài: “Hứa Như Vân yêu Chu Dũng Cảm đến mức không thể nào tưởng tượng được………”

Hoàng Tử Vi lắc đầu nói: “Không đúng, Chu Dũng Cảm nếu đã không yêu cô ấy, vậy sao lại phát sinh quan hệ? Còn có thai?”

Cung Đan nói: “Tôi cũng cảm thấy lạ, Chu Dũng Cảm bình thường rất ít khi gặp cô ấy.”

Lần thứ hai tìm đến Hứa Như Vân, Hứa Như Vân đang đứng trên sân thượng của cao ốc Hoàng Thiên.

Hứa Như Vân đứng trên đó, mắt nhìn xuống toàn bộ thành phố.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên, báo hiệu rằng sau cùng là ly biệt.

Hoàng Tử Vi với Dạ Phàm Linh đứng cách cô 20 bước.

Hứa Như Vân nghe thấy tiếng bước chân, cô quay lại nhìn họ nói: “Mấy người đừng qua đây, bước tới nữa tôi sẽ nhảy xuống.”

Dạ Phàm Linh nói: “Cô đừng kích động, chúng tôi không qua đó. Hứa Như Vân, nghe tôi nói. Đừng làm gì ngu ngốc, cô nhảy xuống thì được gì.”

Hứa Như Vân cười, nước mắt gần như trào ra: “Ngu ngốc, thế nào là ngu ngốc. Đều do tôi đáng đời!”

Hoàng Tử Vi nói: “Hứa Như Vân, cô tỉnh táo lại. Chu Dũng Cảm không có biến mất, anh ta còn sống! Nếu cô nhảy xuống, sẽ không còn nhìn thấy anh ta nữa.”

Hứa Như Vân nói: “Chả sao cả, tôi biết anh ấy không yêu tôi, chưa từng nhìn đến tôi.”

Hoàng Tử Vi nháy mắt với Dạ Phàm Linh, Dạ Phàm Linh gật đầu.

Dạ Phàm Linh bước qua một bên, Hoàng Tử Vi vẫn tiếp tục khuyên Hứa Như Vân.

Hoàng Tử Vi: ” Hứa Như Vân, cô phải nghĩ đến đứa con trong bụng, cô không phải một mình.”

Hứa Như Vân đột nhiên bình tĩnh, cô nói: “Con cũng không phải của Chu Dũng Cảm.”

Sự chú ý của cô dời đi rất nhiều, nhìn lên bầu trời.

Lúc này, Dạ Phàm Linh đứng một bên nhân cơ hội lao tới kéo Hứa Như Vân xuống.

Đứa con trong bụng không phải của Chu Dũng Cảm, mà của một người đàn ông tên Phó Trạch Vũ.

Tổ trọng án điều tra Phó Trạch Vũ, phát hiện.

Phó Trạch Vũ từng sống chung với Tần Như Hoa, Tần Như Hoa khi còn học đại học đã quen Phó Trạch Vũ.

Anh từng là bạn trai của Tần Như Hoa, ba năm đại học đều như hình với bóng.

Sau đó không biết lý do gì mà chia tay.

Hứa Như Vân kêu người điều tra Phó Trạch Vũ, sau đó cô đến gặp Phó Trạch Vũ.

Từ lâu cô đã thắc mắc tại sao Tần Nhược Hoa lại đột nhiên kết hôn với Chu Dũng Cảm, Tần Như Hoa là vì muốn trốn tránh Phó Trạch Vũ, dùng cách kết hôn để Phó Trạch Vũ thay đổi ý định.

Nhà Phó Trạch Vũ không giàu, còn nợ nần chồng chất.

Tần Như Hoa vẫn không quên Phó Trạch Vũ, thường lén đi gặp Phó Trạch Vũ.

Nhưng Phó Trạch Vũ đã yêu cầu không muốn qua lại nữa.

Hứa Như Vân nói: “Chỉ cần anh giúp tôi một việc, tôi sẽ cho anh 200.000.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK