• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn phòng tổ trọng án.

Sau khi có được tư liệu của ba người, Võ Tân Nhu thông qua internet để điều tra địa chỉ và hộ khẩu.

Tra được Tần Như Hoa, điện thoại của cô ấy không thể liên lạc.

Võ Tân Nhu xem địa chỉ của Tần Như Hoa, cô ấy sống tại, 4-2 khu 2 tòa B khu biệt thự Minh Giang.

Nàng cầm tài liệu cá nhân của Tần Như Hoa đưa cho Hoàng Tử Vi: “Tổ trưởng, không liên lạc được Tần Như Hoa, chúng ta nên đến nhà hỏi thử.”

Hoàng Tử Vi nhìn vào tài liệu.

Họ tên: Tần Như Hoa.

Tuổi: 27

Nơi sinh: khu Minh Giang thành phố Triều Dương.

Hoàng Tử Vi nói: “Thế này đi, em với Dạ Phàm Linh đi điều tra Tần Như Hoa. Tôi sẽ ở lại chờ báo cáo nghiệm thi.”

Võ Tân Nhu gật đầu, gọi Dạ Phàm Linh. Dạ Phàm Linh quay về phía Hoàng Tử Vi nói: “Tổ trưởng, có gì thì gọi cho tôi.”

Hai người dựa vào địa chỉ tìm đếm khu biệt thự Minh Giang. Khu biệt thự Minh Giang là một nơi dành cho dân nhà giàu, giá cả rất cao.

Hỏi qua bảo vệ, hai người đi tới 4-2 khu 2 toà B.

Gõ cửa, đi ra mở cửa là một phụ nữ khoảng 30 tuổi, cô hỏi: “Mấy người là ai?”

Võ Tân Nhu nói: “Xin chào, chúng tôi là cảnh sát. Xin hỏi đây có phải nhà Tần Như Hoa không? Chúng tôi có một chiếc nhẫn, muốn cô xác nhận chút có phải của cô ấy không?”

Dạ Phàm Linh lấy cái nhẫn trong túi ra đưa cho cô xem.

Cô gật đầu nói: “Con gái tôi đúng thật là có một cái nhẫn như vậy, nhưng nó đã mất tích rồi.”

Tần Như Hoa mất tích, làm họ cảm thấy thi thể nữ đó có khả năng là Tần Như Hoa.

Thở dài, cô mở cửa mời họ vào nhà.

Cô là mẹ của Tần Như Hoa, Cao Dao. Tần Như Hoa đã mất tích năm ngày trước.

Cao Dao vuốt ve tấm hình của Tần Như Hoa, nước mắt rơi trong vô thức.

Lúc này Hoàng Tử Vi gọi điện đến, Dạ Phàm Linh nhận điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại nói rằng: “Dạ Phàm Linh, báo cáo nghiệm thi đã có. Trong tay tử thi nữ sau khi mở ra phát hiện có sợi vải của váy cưới. Có một thai nhi chết lưu trong bụng.”

Dạ Phàm Linh nói: “Tổ trưởng Hoàng, đã rõ, tôi cúp máy trước.”

Giọng của Hoàng Tử Vi hơi lớn, Cao Dao nghe được liền khóc lên: “Như Hoa, Như Hoa. Sao con lại ngốc vậy chứ!!”

Tâm trạng của cô bắt đầu kích động, Võ Tân Nhu an ủi cô nói: “Cô nghe tôi, trước tiên bình tĩnh đã.”

Cao Dao khóc lóc nói: “Lúc Như Hoa bỏ đi đem theo váy cưới, nó còn có thai.”

Váy cưới + thai nhi + nhẫn kim cương = xác định chính là Tần Như Hoa.

Từ nhỏ Tần Như Hoa phải chịu những yêu cầu khắc khe của gia đình, cô bắt đầu tập đàn từ năm 7 tuổi, 10 tuổi bắt đầu học vẽ.

Đàn không giỏi thì không được ăn, vẽ không đẹp thì bị nhốt vào phòng tối.

Sống trong gia đình đầy đủ điều kiện, nhưng Tần Như Hoa lại không có hạnh phúc.

Đôi lúc cô cảm thấy mình như một công cụ, bởi vì càng ưu tú thì cha mẹ cô càng nở mày nở mặt.

Cha mẹ đối với cô có yêu cầu cực cao, dốc lòng muốn cô trở thành cô gái tài năng.

Mỗi khi ở trước những người có mặt mũi, cha mẹ liền khen cô hết lời, nhưng trong lòng cô không hề vui.

Cuộc đời của Tần Như Hoa chỉ dành để chơi đàn, vẽ tranh cả ngày lẫn đêm.

Cuộc sống của cô thật mịt mờ tăm tối, cô chỉ muốn làm một người bình thường.

Tìm một người cô yêu, một công việc ổn định.

Khi đó cô còn ngây thơ tin vào tình yêu, đến khi cô trải qua sự tuyệt vọng của tình cảm. Không ai có thể cùng ai mãi mãi, chỉ có cơ thể này luôn đồng hành với linh hồn của chính mình.

Mộng thì đẹp, thực tế lại phũ phàng.

Ngày nào Tần Như Hoa cũng ở trong phòng đàn tập đàn, ngoài cửa luôn có một ánh mắt theo dõi cô.

Có một lần, Tần Như Hoa tập đàn đến mức tay tê cứng, cô dừng lại.

Ngoài cửa có một cậu bé bước đến, cậu mĩm cười nói: “Cậu chơi hay thật, mỗi ngày mình đều đến đây để nghe cậu đàn.

Tần Như Hoa không để ý đến cậu, tiếp tục đánh đàn.

Cậu bé thấy tay cô đã đỏ hết cả lên, cậu đè tay cô lại nói: “Nghỉ chút đi, tay cậu…..”

Tần Như Hoa nói: “Cậu là ai, tôi không quen cậu. Tôi đánh đàn là việc của tôi.”

Cậu quay đầu mỉm cười nói: “Mình tên Chu Dũng Cảm.”

Tần Như Hoa quen biết Chu Dũng Cảm lúc học cấp 2. Vào cấp 3, cả hai đều thi đậu vào trường quốc tế thành phố Triều Dương.

Trùng hợp là họ được vào cùng một lớp, ngồi chung một bàn.

Kết quả học tập của Tần Như Hoa rất tốt, còn Chu Dũng Cảm thì từ dưới đếm lên.

Chu Dũng Cảm luôn nhìn vào mắt Tần Như Hoa, cứ như ánh mắt cô có ma lực vậy.

Thành tích học tập của cậu tụt xuống cuối cùng, giáo viên tìm đến Tần Như Hoa, yêu cầu Tần Như Hoa giúp đỡ Chu Dũng Cảm.

Tần Như Hoa đồng ý, mỗi ngày sau khi tan học đều giúp đỡ Chu Dũng Cảm làm bài tập.

Điểm số của Chu Dũng Cảm bắt đầu cải thiện, thật ra cậu chỉ vì Tần Như Hoa.

Cậu không muốn làm cô thất vọng, quyết định phải cố gắng học.

Tần Như Hoa nói cho cậu biết, cô muốn thi vào đại học Triều Dương.

Chu Dũng Cảm muốn cùng chung đại học với cô, nhưng điểm số hiện tại của cậu lại không đạt.

Cậu cắn răng quyết chiến, một tháng trước ngày thi vào đại học, cậu nhốt mình ở trong nhà đến nửa đêm và cố gắng học.

Một tháng này cậu không liên lạc với Tần Như Hoa, cậu cũng không biết cô thế nào.

Lần gặp lại Tần Như Hoa là lúc đi ra ngoài xem kết quả thi vào đại học, Tần Như Hoa đứng trước mặt Chu Dũng Cảm, khóc đỏ mắt nhìn cậu, nói: “Dũng Cảm, mình không đậu, rớt đại học Triều Dương rồi.”

Chu Dũng Cảm lau nước mắt cho cô nói: “Mình học lại với cậu.”

Lúc đó cậu đã thi đậu vào đại học Triều Dương, nhưng cậu bỏ.

Cha mẹ cậu không hiểu tại sao cậu làm vậy, nhưng cậu vẫn kiên trì.

Học lại đòi hỏi rất nhiều dũng khí, không chỉ chịu áp lực từ gia đình, còn phải chịu mọi sự chế giễu từ ánh mắt bạn học.

Cậu vẫn lựa chọn học lại cùng cô.

Tần Như Hoa càng cố gắng hơn trước, Chu Dũng Cảm bắt đầu cảm thấy vào đại học thật sự quan trọng vậy sao?

Cậu bỏ hết kết quả học tập, những tài liệu ôn tập cũng đốt hết.

Nhưng dù nỗ lực thế nào, Tần Như Hoa vẫn không nhìn cậu.

Có đôi khi, sự cố gắng chưa chắc sẽ được đền đáp, dù trả giá cũng không có kết quả.

Lần thứ hai thi đại học, cô thi đậu, cậu thi rớt.

Tần Như Hoa vui vẻ đến trường đại học, Chu Dũng Cảm thì lựa chọn vào công ty bất động sản quản lý doanh nghiệp gia đình.

Thời gian làm việc học tập của cả hai bắt đầu khác nhau, cuộc sống đã không còn như trước.

Sau đó, họ gặp lại nhau trong một buổi hợp lớp bạn bè cấp 3, anh thấy cô đã trưởng thành hơn, dường như cô đã quên mất mặt anh.

Chu Dũng Cảm để một ít râu, đội mũ, đeo kính râm, mặc vest đi giày bệt.

Anh đến buổi họp lớp chỉ vì muốn gặp lại cô.

Tự cười bản thân, người ta từ lâu đã quên mất anh rồi.

Cuộc đời chính là một vở bi kịch.

Chu Dũng Cảm xoay người định rời khỏi buổi hợp lớp, nhưng có người đã vỗ vai anh nói: “Dũng Cảm, là cậu à? Chúng ta nhiều năm không gặp, hôm nay cùng vui chứ?”

Anh không hề nghe nhầm, đó là giọng của Tần Như Hoa mà anh luôn quen thuộc.

Tần Như Hoa với Chu Dũng Cảm rời khỏi buổi hợp lớp, hai người đến một nhà hàng tây.

Gọi hai phần bò bít tết, Chu Dũng Cảm ngây ngốc nhìn Tần Như Hoa ngồi đối diện.

Tần Như Hoa nói: “Dũng Cảm, cậu thay đổi nhiều quá, nhìn rất trưởng thành.”

Chu Dũng Cảm lắc đầu: “Đừng đùa. Cậu thế nào? Ổn chứ?”

Tần Như Hoa gật đầu: “Vẫn ổn, cảm ơn.”

Sau lần chia ly này, Chu Dũng Cảm nghĩ rằng anh sẽ nhớ nó mãi mãi, nhưng anh không nói.

Đến khi Tần Như Hoa gọi điện thoại cho anh, giọng nói của Tần Như Hoa có chút run: “Dũng Cảm, mình uống say, cậu có thể tới ktv Ngân Hải đón mình được không.”

Anh cũng uống không ít với khách hàng, nghe thấy giọng nói của Tần Như Hoa, nội tâm xúc động như sóng biển ập vào.

Chu Dũng Cảm rất lo cho Tần Như Hoa, không quan tâm công việc, sau khi chào khách hàng, anh liền lái xe đến ktv Ngân Hải.

Tần Như Hoa chống tay lên đèn đường ói, Chu Dũng Cảm đi đến đỡ cô nói: “Như Hoa, sao cậu uống nhiều vậy.”

Cô cười, nụ cười đầy quyến rũ, Tần Như Hoa mơ màng bám vào cổ Chu Dũng Cảm nói: “Mình chờ cậu rất lâu………”

Một mùi thơm phảng phất trong lòng anh, Chu Dũng Cảm đưa Tần Như Hoa vào xe.

Anh cũng uống rượu, cũng say không thể về đến nhà.

Chu Dũng Cảm lái xe vào khách sạn Sovereign, đỡ Tần Như Hoa lên thuê phòng.

Hai người đều say, sau khi Chu Dũng Cảm đỡ cô vào phòng liền ngã xuống.

Ngày hôm sau, Chu Dũng Cảm tỉnh dậy, thấy hai người ôm nhau, cơ thể trần trụi. Lập tức nghĩ tới điều gì đó.

Tần Như Hoa đã tỉnh lại từ sớm, đang trong phòng tắm nhỏ giọng nức nở.

Chu Dũng Cảm nói: “Như Hoa, xin lỗi, mình………”

Tần Như Hoa nói: “Không cần nói gì cả, chúng ta xem như chưa có xảy ra chuyện gì.”

Anh cảm thấy có lỗi với Tần Như Hoa, gọi cho Tần Như Hoa vô số lần, nhưng Tần Như Hoa luôn bỏ qua điện thoại của anh.

Chu Dũng Cảm không từ bỏ tìm Tần Như Hoa, cuối cùng có một ngày Tần Như Hoa đã nhận điện thoại.

Tần Như Hoa nói: “Cậu thật sự muốn chịu trách nhiệm với tôi?”

Chu Dũng Cảm nói: “Tất nhiên.”

Tần Như Hoa nói: “Được, cậu cưới tôi đi.”

Anh nghe Tần Như Hoa nói thế, cảm giác không tin nổi, liên tục hỏi: “Như Hoa, cậu nghĩ kỹ chưa?”

Tần Như Hoa nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu cậu không đồng ý thì bỏ đi, sau này tôi sẽ không bao giờ tìm cậu nữa.”

Chu Dũng Cảm sốt ruột nói: “Mình đồng ý, đồng ý.”

Việc hai người kết hôn rất nhanh được thông báo với cha mẹ.

Chu Dũng Cảm đưa Tần Như Hoa đi gặp cha mẹ, họ đều cảm thấy cô gái này rất tốt, đồng ý rất nhanh. Họ nghĩ: đứa nhỏ Dũng Cảm này, cuối cùng đã thông suốt.

Cao Dao cũng gật đầu đồng ý việc họ kết hôn, dù sao Chu Dũng Cảm cũng sở hữu một công ty bất động sản, Như Hoa chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.

Tiếp đó hai người tiến hành lễ cưới, nhưng sau đó thì cứ như một trò hề.

Tin tức đầu trang: Tiểu tam xuất hiện trong lễ cưới của con gái nhà họ Tần và ông trùm bất động sản Chu Dũng Cảm.

Gia đình hai bên không còn mặt mũi, họ hàng thì thất vọng bỏ về.

Tần Như Hoa có về nhà một lần, cầm sổ tiết kiệm, đem theo váy cưới bỏ đi.

Trên đường đi cô làm rơi một tờ báo cáo kết quả của bệnh viện: mang thai ba tháng.

Cao Dao nhặt giấy xét nghiệm đi khắp nơi để tìm Tần Như Hoa, gọi điện cho Chu Dũng Cảm, điện thoại chỉ đổ chuông.

Chu Dũng Cảm với Tần Như Hoa đều biến mất, biến mất ở thành phố này.

– ————–

Lời tác giả:

Hôm nay tâm trạng không tốt lắm, là ta có trái tim dễ vỡ. Chỉ là rất thích sáng tác, thích viết ra suy nghĩ của mình. Không biết có gì sai, nhưng trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, không biết nên nói gì cho đúng. Tôi thích chủ đề này, tôi vẫn sẽ tiếp tục viết. Mặc kệ có người hay không có người xem, tôi vẫn kiên trì với sở thích của mình.

Editor:

Đồng suy nghĩ với tác giả, làm vì thích, có hay ko có vẫn chẳng sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK