• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn phòng tổ trọng án.

Mảnh giấy vụn trong tay người chết và mảnh giấy vụn tìm thấy trong nhà người chết, trải qua kỹ thuật phục hồi, trên hai mảnh giấy đều có nét chữ giống nhau, cùng một câu nói: “Cứu tôi.”

Thông qua giám định nét chữ, xác nhận đúng là chữ của Tào Kiện Nam, trước khi chết đã viết lời kêu cứu.

Một mảnh ở nhà, một mảnh cầm trong tay?

Tào Kiện Nam đã viết một mảnh giấy cầu cứu sau khi bị sát thủ Hoa Hồng đe dọa, vậy mảnh giấy anh ta cầm trong tay được viết lúc nào?

Có quá nhiều nghi điểm, sau khi điều tra sâu về Tào Kiện Nam cùng công ty của anh ta.

Tổ trọng án có phát hiện lớn, đó là Tào Kiện Nam đột nhiên thành lập được công ty chỉ trong vài ngày.

Điều này làm cho Dạ Phàm Linh rất nghi ngờ, anh ta lấy đâu ra nhiều tiền đến thế?

Người thân của anh ta cũng không giàu có gì, hơn nữa trước khi thành lập công ty Tào Kiện Nam chỉ là một viên chức nhỏ.

Để thêm tính xác thực, Dạ Phàm Linh của tổ trọng án quyết định đi đến nhà ở quê của Tào Kiện Nam một chuyến.

Quê của Tào Kiện Nam ở thành phố Vạn Châu, cách thành phố Triều Dương năm giờ đi xe.

Dạ Phàm Linh điều tra được, ở quê Tào Kiện Nam còn có một anh trai sống ở trung tâm thành phố Vạn Châu.

Hai anh em nhưng tính cách khác nhau một trời một vực, Tào Kiện Nam giỏi xã giao, thì Tào Bảo Khí lại rất hướng nội.

Lúc nhỏ nhà họ rất nghèo, chỉ có thể cho một đứa đi học.

Cha mẹ thấy Tào Kiện Nam thông minh hơn so với anh trai, liền để Tào Kiện Nam đi học, còn Tào Bảo Khí thì đi làm để lo đủ tiền cho em trai đi học.

Tào Bảo Khí bây giờ làm đầu bếp chính cho một nhà hàng.

Dạ Phàm Linh vì không có thời gian nên chưa kịp báo cáo với cấp trên.

Lúc ngồi trên xe, nàng vội vàng gọi điện cho Hoàng Tử Vi nói: “Tổ trưởng Hoàng, tôi cảm thấy việc Tào Kiện Nam thành lập công ty quá nhanh, không hợp lý, tôi thấy có vấn đề, nên tôi đang trên đường về quê hỏi người thân của anh ta một chút. Cô giúp tôi báo cáo với cấp trên một tiếng được không?”

Hoàng Tử Vi nhận điện thoại nói: “Dạ Phàm Linh, sao chị lại hành động một mình, như vậy là Vô Tổ Chức Vô Kỷ Luật! Trở về viết 10 tờ kiểm điểm cho tôi!”

Dạ Phàm Linh nói: “Tổ trưởng Hoàng, đừng tàn nhẫn vậy chứ. Tôi cũng vì vụ án thôi mà, làm ơn, làm ơn!!”

Hoàng Tử Vi nói: “Chờ chị về sẽ tìm chị tính sổ!”

Cúp điện thoại, Dạ Phàm Linh thở dài một hơi.

Sao tổ trưởng Hoàng Tử Vi lại xấu bụng vậy chứ!

Dạ Phàm Linh đi xe đường dài đến nhà ga Giang Bắc ở thành phố Vạn Châu đã là 6 giờ chiều, Dạ Phàm Linh tùy tiện tìm một quán mì ở nhà ga rồi ăn một tô mì nhỏ, liền đón taxi đến nhà của Tào Kiện Nam.

Cha mẹ của Tào Kiện Nam cũng ở thành phố Vạn Châu, mấy năm nay Tào Kiện Nam kiếm được rất nhiều tiền, vì thế anh ta đã mua cho cha mẹ một căn nhà lớn.

Cha mẹ và những người lớn tuổi vui mừng, con trai của họ cuối cùng cũng đã nổi bật hơn người.

Dạ Phàm Linh theo địa chỉ đến nhà cha mẹ của anh, hai người đang xem tivi trong nhà.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, cha của Tào Kiện Nam là Tào Phi ra mở cửa.

Tào Phi nhìn thấy một nữ cảnh sát liền hỏi: “Cảnh sát, có chuyện gì không?”

Dạ Phàm Linh gật đầu và nói: “Xin chào, xin hỏi đây là nhà cha mẹ của Tào Kiện Nam phải không ạ?”

Tào Phi nói: “Vâng. Cảnh sát mời vào nhà nói chuyện.”

Mẹ của Tào Kiện Nam là Giang Lan nhìn thấy cảnh sát đến, bà đi rót trà.

Dạ Phàm Linh ngồi xuống ghế salông nói cho họ biết chuyện của Tào Kiện Nam, Tào Phi bật khóc nói: “Kiện Nam đứa con này…….tại sao…..”

Giang Lan cũng khóc: “Con của tôi….con của tôi…..”

Dạ Phàm Linh thở dài nói: “Đối với việc Tào Kiện Nam bị giết, tổ trọng án chúng tôi cũng lấy làm tiếc, mong hai người nén đau thương….”

Tào Phi: “Nhất định là do Tào Bảo Khí làm, cái thằng súc sinh này, ngay cả em trai cũng hại……..”

Dạ Phàm Linh hỏi: “Sao bác lại nói như vậy?”

Anh em trong gia đình khác thì yêu thương, anh em nhà này thì vừa nhìn thấy đã đánh.

Tào Phi nói từ nhỏ quan hệ của hai anh em không được tốt, như cái đinh trong mắt nhau.

Cứ hễ gặp là đánh nhau, Tào Bảo Khí không chịu nổi khi Tào Kiện Nam giỏi hơn được cha mẹ yêu thương, nên khi không có cha mẹ thường lén lúc bắt nạt Tào Kiện Nam.

Tào Kiện Nam không dám nói ra, chỉ đành giấu trong lòng, để mặc Tào Bảo Khí bắt nạt.

Tào Bảo Khí còn thường thường bắt Tào Kiện Nam đi ăn trộm, em trai nói không làm, Tào Bảo Khí liền dùng chân đá.

Có một lần, Tào Bảo Khí dùng tàn thuốc châm vào mông của Tào Kiện Nam, Tào Kiện Nam đau quá khóc *oa oa* thành tiếng.

Giang Lan giật lấy Tào Kiện Nam từ trong tay Tào Bảo Khí, nhìn thấy mông của con trai có dấu đỏ vì bị bỏng.

Cha vừa mở cửa ra đã nhìn thấy, Tào Phi đi vào trong cầm một cái sào tre đánh tới tấp lên người Tào Bảo Khí.

Tào Bảo Khi khóc lóc nói: “Tại sao hai người đều thích nó, còn đánh con, đánh chết con đi! Làm con trai hai người cũng không bằng làm chó, hai người chỉ yêu thương em trai.”

Tào Phi càng đánh càng mạnh, nói: “Con chỉ biết bắt nạt em trai, nếu không hài lòng sao không nói với cha mẹ!”

Lúc đó nhà họ rất cần tiền, chỉ có thể để một đứa đi học.

Tào Phi luôn lo lắng khi bắt Tào Bảo Khí thôi học, Tào Kiện Nam vẫn được học tiếp.

Sau khi Tào Bảo Khí thôi học liền theo sư phụ ở nhà hàng để học nấu ăn, nhưng anh ta không muốn về cái nhà này nữa.

Trong căn nhà đó anh không có tình thương, cha mẹ chỉ đều thương em trai.

Về căn nhà không có chút ấm áp nào, thì thà chẳng về.

Từ đó Tào Bảo Khí ra ngoài làm việc một mình, nhưng tiền anh kiếm được đều gửi một nửa vào thẻ CCB* của cha mẹ.[CCB: China Construction Bank]

Dạ Phàm Linh ra khỏi nhà của họ, sau đó đi tìm Tào Bảo Khí.

Tào Bảo Khí là bếp trưởng của nhà hàng Tách Trà Lớn.

Nhớ năm đó, Tào Bảo Khí chỉ là một nhân viên phục vụ, bây giờ đã thành bếp trưởng.

Những năm này tính tình của Tào Bảo Khí thay đổi không ít, anh ta bắt đầu giao tiếp với mọi người.

Chỉ là không chịu về nhà, vẫn một mình trôi nổi bên ngoài.

Lúc này Tào Bảo Khí đang trong bếp kêu đệ tử học các món ăn từ anh, rất bận rộn.

Dạ Phàm Linh tìm gặp quản lý nhà hàng, nói muốn tìm Tào Bảo Khí để nói chuyện.

Quản lý thấy cảnh sát nên gật đầu đi vào bếp, gọi Tào Bảo Khí lên.

Tào Bảo Khí dùng cái khăn quấn trên cổ lau mồ hôi, nói: “Ai tìm tôi?”

Dạ Phàm Linh bước đến nói: “Là tôi, Dạ Phàm Linh ở tổ trọng án, tìm anh để hỏi một vài vấn đề, xin mời anh hợp tác.”

Tào Bảo Khí cười cười: “Cảnh sát à, có việc gì cần tôi giúp thì cứ nói, nhất định tôi sẽ giúp.”

Dạ Phàm Linh kể lại chuyện của Tào Kiện Nam, Tào Bảo Khí nói: “Em trai…., tôi đã lâu không liên lạc với nó rồi. Nó coi tôi như đã chết, tôi cũng xem nó đã chết. Dù sao anh em chúng tôi không hợp, cũng không cần thiết tới lui. Nhưng em trai tôi tại sao lại bị giết? Tôi thật không biết.”

Dạ Phàm Linh nhấp ngụm trà nói: “Tôi lần này tới đây là muốn hỏi, tại sao Tào Kiện Nam lại có nhiều tiền thành lập công ty? Anh biết không?”

Tào Bảo Khí nghĩ: “Tôi nhớ có một chuyện, không biết có giúp được gì cho cảnh sát không.”

Khi Tào Kiện Nam 30 tuổi đã có tiền, Tào Bảo Khí lúc đó còn thường đi thành phố Triều Dương tìm Tào Kiện Nam muốn xin chút tiền.

Khi nó 32 tuổi thì mở công ty quảng cáo, Tào Bảo Khí cũng cảm thấy rất lạ, tại sao em trai anh lại đột nhiên có nhiều tiền để mở công ty?

Dù em trai anh rất giàu, nhưng khi anh tìm đến vay tiền thì em trai vẫn đưa.

Tào Kiện Nam rất hào phóng, mỗi lần Tào Bảo Khí đến mượn tiền, anh đều đưa tận mấy vạn.

Tào Bảo Khí ăn trái ngọt từ Tào Kiện Nam, nên thường xuyên chạy đến Triều Dương tìm em trai đòi tiền.

Có một lần khi Tào Bảo Khí đến nhà em trai đòi tiền, đứng ở ngoài cửa đã nghe tiếng Tào Kiện Nam và Trương Thục Phân cãi nhau.

Bên ngoài cửa nghe không được rõ, nhưng Tào Bảo Khí nhớ một số câu nói.

Tào Kiện Nam gào thét nói: “Hàng lần này không tốt, người mua không thích, Thục Phân em đến bệnh viện lấy thêm ít hàng về đi.”

Trương Thục Phân nói: “Không được, bệnh viện kiểm tra nghiêm lắm. Hay là anh tìm người khác mua đi.”

Tào Kiện Nam: “Người mua không thích, muốn trả hàng, anh kêu em đi thì đi đi.”

Trương Thục Phân: “Không được! Nếu em bị phát hiện thì sao!”

Cuộc cãi vã giữa hai người trở nên gay gắt hơn, Tào Bảo Khí nghĩ xem ra lần này không thể lấy được tiền, thất vọng bỏ đi.

Tào Bảo Khí nói xong, Dạ Phàm Linh liền nói: “Được, cám ơn anh đã cung cấp thông tin.”

Tào Bảo Khí lắc đầu: “Cảnh sát, nhất định phải bắt được hung thủ. Tôi biết cha mẹ rất thương em, nếu họ biết em chết rồi, chắc khó mà vượt qua. Tuy rằng tôi hận họ, nhưng tôi không muốn thấy họ không vui. Dù gì cũng là cha mẹ của tôi và em trai. Trước đây tôi sai rồi, tôi không nên suy nghĩ cực đoan như vậy. Bây giờ nhìn lại, bọn họ chỉ còn có một đứa con trai là tôi……”

Tào Bảo Khí rơi nước mắt, những năm tháng một mình lang thang bên ngoài, không có ai nói chuyện cùng, không có sự ấm áp của gia đình.

Sự tàn nhẫn của xã hội làm Tào Bảo Khí không thở nổi, luôn đeo một cái mặt nạ trước mặt mọi người.

Mặt nạ của Tào Bảo Khí là một chú Hổ đang cười, mang theo thái độ lấy lòng với từng vị khách.

Hi vọng họ trở lại quán lần nửa, có thể mang đến lợi ích cho nhà hàng.

Vì cuộc sống, phải cố mà cười.

Tào Bảo Khí cũng không vui, vừa cười vừa khóc.

Dưới lớp mặt nạ ấy là một con rối đẫm nước mắt.

Mỗi lần nhìn ảnh chụp chung cả gia đình, Tào Bảo Khí lại âm thầm khóc trong chăn.

Anh tự nói với mình, đừng nghĩ đến, nhưng vẫn khóc.

Tào Bảo Khí mong mỏi được cha mẹ gọi về, cũng khát vọng được cha mẹ yêu thương.

Dù cho chỉ một chút, anh cũng thấy thỏa mãn rồi.

Lúc nhỏ Tào Bảo Khí hay bắt nạt Tào Kiện Nam, chỉ là hi vọng cha mẹ có thể nhìn anh, biết đến sự tồn tại của anh, đừng bỏ quên anh.

Sâu trong trái tim Tào Bảo Khí vẫn có tình thân, chưa từng quên.

Chỉ là không dám nghĩ tới, không dám nói ra.

Phải mạnh mẽ đến mức nào, mới nhớ mãi không quên.

Anh ở nơi này đều là mắt nhắm mắt mở, mỗi lần muốn liên hệ với gia đình, đều buông điện thoại trên tay xuống.

Tình thân với anh là gì, tại sao anh cảm thấy xa cách như vậy.

Hiện tại anh nghĩ thông rồi, em trai mất, cha mẹ vẫn còn đó.Anh muốn thay em trai chăm sóc thật tốt cho cha mẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK