Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trác Huyên bị Nam Mẫn nhìn thấy ‘cảnh xuân’, sợ các cô sẽ nói với Dụ Lâm Hải, phá hỏng hình tượng trước mặt anh, đương nhiên sẽ không dễ dàng để các cô đi.  

 

Mà anh Kiều kia có thể thuận theo đó uy hiếp các cô.  

 

Sở dĩ cũng kéo Lạc Ưu vào là vì nhiệm vụ trong rừng rậm năm đó, Lạc Ưu cũng là một thành viên trong đội, anh Kiều kia sao có thể buông tha cho cô ấy?  

 

Hắn chưa chắc muốn thật sự lấy mạng các cô, nếu không sẽ không thả ba tên tay mơ ở trên một chiếc xe khác, để các cô tùy tiện chạy thoát.  

 

Mục đích thật sự là muốn tuyên bố rằng.  

 

Hắn chưa chết, hắn quay về rồi!  

 

Đây là kết quả thảo luận sau khi Nam Mẫn và Lạc Ưu xâu chuỗi lại tất cả thông tin.  

 

“Đúng vậy”.  

 

Bạch Lộc Dư cười lạnh: “Có lẽ Trác Huyên còn tường rằng mình có cuộc gặp gỡ rực rỡ, nhặt được nhà tài trợ vàng, ở bên cây đại thụ lớn từ nay về sau có thể không lo cơm áo. Cô ta không cần dùng cái óc lợn của mình để nghĩ, cho dù trên trời rơi bánh xuống cũng có thể đập vào mặt lợn của cô ta, phải không?”  

 

 

 

Vừa óc lợn lại mặt lợn…  

 

Nam Mẫn liếc nhìn anh ta: “Em nói này, đừng làm nhục lợn được không?”  

 

Lợn vô tội mà.  

 

Bạch Lộc Dư khẽ xùy một tiếng.  

 

Nam Mẫn xoạc chân ngang, sau đó hỏi anh nhỏ: “Bây giờ Trác Huyên ở đâu?”  

 

Bạch Lộc Dư nói: “Bị bắt đến sở cảnh sát Lộc Minh, anh thấy nhanh thôi sẽ được gặp mặt cô của cô ta. Hai cô cháu nhà này cũng lợi hại đấy, trong đầu không biết ngày ngày chứa đựng cái gì, chỉ dùng một câu để hình dung bọn họ: Không tìm chỗ chết thì sẽ không chết”.  

 

Nam Mẫn kéo cánh tay phía sau lưng, hơi nhíu mày.  

 

Đột nhiên buông cánh tay xuống, thu hồi chân, ngồi ngay ngắn, dịu dàng gọi: “Anh nhỏ”.  

 

“...”  

 

Tiếng gọi này trực tiếp dọa Bạch Lộc Dư run rẩy, suýt chút nữa vứt điện thoại đi.  

 

Đôi mắt anh ta run rẩy, không dám tin nhìn chằm chằm Nam Mẫn.  

 

“Em, làm gì thế? … Gọi gì mà buồn nôn vậy?”  

 

Nam Mẫn cạn lời trong giây lát, sau đó nháy mắt, kéo cánh tay anh ta, nhẹ nhàng vẫy vẫy: “Anh nhỏ, em muốn nhờ anh giúp một chuyện…”  

 

“Không được! Không thể! Anh không làm!”  

 

Bạch Lộc Dư hất tay cô, trong nháy mắt nhảy lên, lùi ba bước lớn.  

 

Mặt đầy cảnh giác nhìn cô.  

 

Giống như cô muốn làm gì đó với anh ta vậy.  

 

Nam Mẫn xị mặt: “Em còn chưa nói bảo anh làm gì cơ mà”.  

 

Bạch Lộc Dư ‘xì’ một tiếng, vẻ mặt nhìn thấu cô: “Nhất định là muốn anh giúp em ‘vượt ngục’, chạy đến sở cảnh sát. Em tưởng rằng anh không biết ý đồ này của em sao?”  

 

“Vậy anh giúp em đi”, Nam Mẫn nũng nịu hết sức.  

 

Bạch Lộc Dư lùi về phía sau một bước lớn: “Em, em… bớt bớt làm anh buồn nôn đi!”  

 

Nam Mẫn tiếp tục khiến anh ta mắc ói: “Anh nhỏ…”  



Bạch Lộc Dư sắp quỳ xuống rồi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK