Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa ‘bốp’ một tiếng đóng lại.  

 

…  

 

Phòng khám bên cạnh, Lạc Ưu nằm sấp trên giường đang châm cứu, ánh mắt nhìn sang Quyền Dạ Khiên trông coi bên cạnh.  

 

“Tôi nói này, người anh em? Sao ngày nào anh cũng đến thế, thích thấy tôi bị châm kim thế sao?”  

 

Quyền Dạ Khiên cầm điện thoại màu đen, nghe vậy, ngẩng đầu nói: “Ừm”.  

 

Lạc Ưu: “Ừm?”  

 

Quyền Dạ Khiên: “Rất thú vị”.  

 

“Mẹ kiếp…”  

 

Cô ấy vừa định cử động, Tô Âm bèn nói: “Ấy, nằm im”.  

 

Lạc Ưu không dám động đậy, chỉ hằm hằm nhìn Quyền Dạ Khiên một cái.  

 

Nếu không phải cô ấy bị thương, thì phải đánh anh ta một trận thật đau mới được, ăn nói kiểu gì thế?  

 

Lạc Ưu quay đầu, nhìn sang Phó Vực ở bên khác: “Anh lại đến góp vui gì thế?”  

 

Phó Vực ngồi trên sofa, đỡ hông: “Tôi cũng đợi bị châm kim”.  

 

“Nhưng”, anh ta nhếc khóe miệng gian tà: “Nhìn cô bị châm kim cũng rất thú vị, đường đường là Tiểu Lạc Đà tay súng cừ khôi của đại đội Giao Long cũng có ngày hôm nay. Không được, tôi phải chụp ảnh lại cho các chiến hữu xem, vui vẻ một mình không bằng cả nhà cùng vui”.  

 

Nói xong, Phó Vực bèn lấy điện thoại mở phần chụp ảnh, nhưng lại bắt gặp ánh mắt băng lạnh sắc bén của Quyền Dạ Khiên.  

 

“Không muốn chết thì cất điện thoại đi”.  

 

Anh ta cất giọng lạnh lùng, không có chút độ ấm nào.  

 

Lạc Ưu đang định nổi giận, thì nghe thấy lời của Quyền Dạ Khiên, lại nằm sấp xuống.  

 

Phó Vực bĩu môi, cũng không biết có phải sợ Quyền Dạ Khiên không, tóm lại cất điện thoại đi.  

 

Tô Âm cắm châm cho Lạc Ưu, khẽ cười: “Tiểu Lạc Đà? Dì Ưu, đây là biệt hiệu của dì à?”  

 

“Coi là vậy đi, biệt hiệu hành động”.  

 

 

 

Lạc Ưu uể oải nằm ở chỗ đó: “Khó nghe chết đi được, là bọn họ đặt cho tôi”.  

 

“Bọn họ…”, ý chỉ hai người Dụ Lâm Hải và Phó Vực.  

 

Tô Âm cười nói: “Thật đáng yêu”.  

 

Lại đưa mắt nhìn về phía Phó Vực: “Anh Phát Tài, mã số hành động của anh là gì?”  

 

Phó Vực mím môi, mặt không đỏ tim không đập mạnh nói: “Anh không có”.  

 

“Không, anh ta có”.  

 

Lạc Ưu phá đám trong giây lát, sau đó cười híp mắt: “Anh ta là cá khô nhỏ”.  



“Cá khô nhỏ?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK