Mục lục
Truyện 12 Nữ Thần - Slaydark
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phát hiện Dương vẫn còn phía sau, Khắc Tuấn quay lại nhìn và bật cười ha hả: “Ha ha! Đúng là tư tưởng lớn gặp nhau, không ngờ ngươi cũng giống ta, diễn trò chọc cười khán giả.”

Dương cười khổ: “Diễn cái quần, bị thiệt đó ba! Đỡ ta dậy với!”

“Hả? Ngươi bị sao nữa rồi?” Khắc Tuấn vội tiến lại đỡ Dương dậy, lúc này mới phát hiện người tên này mềm nhũng như bột, không có chút sức.

Lúc này, bình luận viên đang bình luận tình hình cuộc đua: “Vâng, sau tai nạn hài hước thì ứng cử viên số một của năm nay là Khắc Tuấn cùng với thí sinh Hắc Thủ đang bị bỏ xa, trong khi đó, thí sinh Lê Đình đang vượt lên dẫn đầu… Ồ không! Đã có một thí sinh khác vượt lên! Lại là một thí sinh lạ, tên báo danh là… Hắc Y! Hắc Y và Lê Đình đang cạnh tranh kịch liệt ngôi đầu!”

“Hắc Y? Ta tưởng Lê Đình là đối thủ lớn nhất của ngươi?” Dương ngạc nhiên hỏi Khắc Tuấn.

Khắc Tuấn nét mặt hoang mang, hắn cũng không biết người này, vội vàng vác Dương lên vai y như vác bao gạo rồi xuất phát.

“Ồ! Thí sinh Khắc Tuấn đang vác thí sinh Hắc Thủ trên vai và bắt đầu kéo gần khoảng cách với các thí sinh khác! Xem ra vết thương chân của cậu ta không quá nặng như lời đồn!”

Bằng tài năng xuất chúng, Khắc Tuấn nhanh chóng đuổi kịp và vươn lên tốp giữa, vừa chạy vừa tránh né công kích, cạm bẫy của thí sinh đi trước để lại.

Ở tốp giữa, cạnh tranh diễn ra quyết liệt, cộng với việc vác thêm một người trên vai nên Khắc Tuấn bắt đầu chậm lại, nhưng dù vậy thì vẫn kéo gần khoảng cách với tốp đầu, bởi vì ở tốp đầu, cạnh tranh càng quyết liệt hơn, cuộc đua đã trở thành một trận hỗn chiến mà nổi bậc nhất là trận quyết chiến của Hắc Y cùng Lê Đình.

Phía đầu tốp giữa xuất hiện một trận hỗn chiến, Khắc Tuấn không muốn vướng vào nên nghĩ ra một cách…

“Xin lỗi trước nhé!” Khắc Tuấn nói với Dương, sau đó nắm chân kéo Dương ném mạnh lên cao cho Dương bay qua khỏi khu vực hỗn chiến, còn Khắc Tuấn được giải phóng liền tăng tốc lao đi tránh khỏi vùng hỗn chiến.

“Hà hà!” Vượt qua vùng nguy hiểm, Khắc Tuấn quay đầu lại nhìn những thí sinh bị hắn vượt qua và cười đắc ý. Nhưng hắn quên một điều, Dương đang rơi thẳng xuống đường và chẩn bị đáp mặt xuống đất…

Binh! Binh! Binh!

“Tên mất nết! Sao không đỡ ta, hu hu…” Dương đau điếng quát mắng sau khi lăn vài vòng trên đất.

“Xin lỗi, ta quên!” Khắc Tuấn gãi đầu hối lỗi, chợt thấy từ túi áo Dương rơi ra một thứ, liền nói: “Ủa cái gì kia?”

Dương vội nhìn xuống, thứ rơi ra là một chiếc lá nhỏ mờ ảo, không phải lá thật mà là được tạo thành từ linh lực. Dương chợt nhớ lại lúc sáng, khi còn đang mơ màng ngủ thì Bích Diệp đút thứ gì đó vào túi hắn và bảo: “Cho ngươi đồ ăn nè!”

“Mau! Đưa lá vào miệng ta!” Dương mừng rỡ bảo Khắc Tuấn, tên này liền nhặt chiếc lá đút vào miệng Dương rồi vác Dương tiếp tục chạy.

Đường vòng quanh núi khoảng hơn năm cây số, đối với người luyện hồn cấp Tá thì đây chỉ là quãng đường ngắn, dù vừa đánh vừa chạy nhưng tốp đầu vẫn vượt qua gần chín phần mười quãng đường với khá nhiều thí sinh bị thương phải bỏ cuộc sớm.

Tốp đầu chỉ còn hơn mười người, dẫn đầu vẫn là Lê Đình và Hắc Y.

Đột nhiên có người la lên: “Có người đuổi đến! Là Khắc Tuấn!”

Lê Đình ngạc nhiên: “Khắc Tuấn đuổi kịp? Hắn què cả hai chân, làm sao bình phục nhanh vậy được?”

Đang gặp một đối thủ khó nhằn là Hắc Y, nếu gặp thêm một đối thủ trên cơ như Khắc Tuấn, Lê Đình bắt đầu lo lắng, liền nghĩ ra một kế, hắn hướng những người phía sau và quát: “Ai xung phong ở lại cản Khắc Tuấn ta sẽ thưởng lớn!”

Lê Đình nổi tiếng nhà giàu chơi sang, đương nhiên thưởng sẽ lớn, tuy cơ hội vào mộ Hắc Đế quan trọng hơn nhưng một vài người đã dần đuối sức và biết rõ không còn cơ hội tranh tốp ba, liền quyết định chặn đường Khắc Tuấn để kiếm món lợi khác.

Nhưng trong lúc Lê Đình phân tâm, Hắc Y đã vượt lên và tiến gần đến đích…

“Chết tiệt!” Lê Đình tức giận đuổi theo, nhưng e rằng đã không kịp…

Lúc này, Khắc Tuấn đang cực kỳ nóng lòng, với khoảng cách hiện tại thì hắn gần như không thể đuổi kịp Lê Đình và Hắc Y, mà phía trước lại còn có bốn tên cản đường.

“Đừng lo, thả ta xuống rồi chuẩn bị nhảy…” Dương lúc này đã hấp thu Sinh Mệnh lực trong chiếc lá của Bích Diệp.

Lúc này giọng MC gào lên: “Thí sinh Hắc Y đã vượt lên! Quán quân năm nay sắp lộ diện! Hắc Y sắp đến đích… Nhà vô địch chính là…”

BINH!

Chợt một tiếng vang lớn từ phía sau, rồi một bóng người bay thẳng về đích…

“KHẮC TUẤN!”. 𝑇𝗋uyện chính ở # 𝑇 𝙍uM𝑇𝙍U𝙔𝔢𝑁﹒Vn #

MC kinh ngạc gào lên, ngay khi Hắc Y chuẩn bị chạm vào đích, không ngờ Khắc Tuấn như tên bắn thẳng đến đích trong tư thế ngồi quay lưng, vượt qua Lê Đình, áp sát Hắc Y, cuối cùng, mông của Khắc Tuấn chạm đích trước khi rơi xuống chà một đường dài trên mặt đất…

“THẬT KHÔNG THỂ TIN NỔI! THÍ SINH KHẮC TUẤN ĐÃ BỨC PHÁ NGOẠN MỤC VÀ DÙNG MÔNG CHẠM ĐÍCH! QUÁN QUÂN NĂM NAY LÀ KHẮC TUẤN!”

Khắc Tuấn mừng như điên, bất chấp cái mông đang bốc khói để chạy về phía Dương, chính nhờ Dương trong phút cuối đã dùng Cuồng ở chân làm bàn đạp đá Khắc Tuấn bay thẳng đến đích, nhưng Dương cũng gục xuống và mất đi cơ hội tranh tốp 3 cuộc đua…

“Cảm ơn… cảm ơn…” Khắc Tuấn ôm chặt lấy Dương, cố ngăn nước mắt chực trào vì cảm động trước sự hy sinh của Dương.

“Ài… không sao, năm nay không được thì năm sau ta lại cải trang đến thi! Chúc mừng ngươi đã giành được giải nhất… và cưới được vợ… Hà hà…”

“Không, giải nhất ta sẽ giữ, nhưng cơ hội vào mộ Hắc Đế ta sẽ tặng cho ngươi!” Khắc Tuấn nói.

“Vậy được sao?” Dương ngạc nhiên.

“Không biết, nhưng ta sẵn sàng tặng ngươi, không biết ban tổ chức có đồng ý hay không…”

“Ta không đồng ý!”

Chợt một giọng nói ngắt lời Khắc Tuấn, tiếng nói phát ra từ người vừa hụt giải nhất, Hắc Y. Lúc này, Hắc Y tháo lớp vải che mặt ra…

“Thu Trang!” Dương, Khắc Tuấn và Lê Đình cùng kinh ngạc thốt lên.

Hắc Y là Thu Trang, nàng không muốn ai ngoài Khắc Tuấn giành giải nhất, nên nếu Khắc Tuấn không thể giành giải nhất thì người giành giải nhất phải là nàng.

Thu Trang nói tiếp: “Ta không đồng ý, ta muốn chồng tương lai của ta được vào mộ Hắc Đế! Vậy nên… ta sẽ nhường cơ hội vào một Hắc Đế cho ngươi!”

Lê Điện thấy con trai không được giải nhất, đang tức giận định phản đối thì chợt Nguyễn Thành Không vỗ lên vai ngăn lão và nói: “Cứ như vậy đi! Hắc Thủ vào thay Hắc Y…”

Nguyễn Thành Không tuy cấp bậc không quá cao nhưng thế lực họ Nguyễn phủ kín Nghệ An, Lê Điện không thể chống đối nên chỉ còn cách chấp nhận. Và tất nhiên, mặt dày như thớt nên Dương cũng không nỡ lòng từ chối.

Ba người được vào một Hắc Đế được xác định, gồm Khắc Tuấn, Lê Đình và thí sinh không chạy được bước nào, gã cụt tay Hắc Thủ.

Sau nghi thức làm lễ, cửa mộ mở ra và ba người tiến vào khu mộ tối.

Mộ Mai Hắc Đế không có cạm bẫy thử thách như mộ Đinh Tiên Hoàng nên không gian nhỏ hơn xa nhưng rất trang nghiêm. Theo hướng dẫn, ba người lần lượt tiến đến thắp nhang rồi quỳ xuống bái tế Hắc Đế…

Sau khi dập đầu, Dương chợt thấy trước mắt biến đổi thành một màn đêm đầy sau huyền ảo, rồi mắt hắn nhìn xuống, hàng ngàn vạn ánh đuốc đang đốt sáng mặt đất, và lúc này thì Dương phát hiện ra hắn đang đứng trên không.

“SÁT!!!!”

Dương gầm lên như sấm rền, ngay sau đó thì hàng ngàn hàng vạn người phía dưới cùng giương gươm múa giáo xông thẳng về phía trước, tiếng hò reo vang dội khắp trời.

Dương hiểu ra rằng hắn đang ở trong ký ức của Hắc Đế, và trong ký ức này thì hắn chính là Mai Hắc Đế, cảm giác khá giống với Ảo Mộng Vĩnh Hằng, nhưng hình ảnh và cảm giác đều mờ nhạt hơn rất nhiều.

Hai đoàn quân xông vào nhau, tiếng đao kiếm, tiếng người hét, tiếng nổ vang dội. Rồi Dương nhìn xuống phía sau, nơi một tòa thành lớn. Đây là kinh đô Vạn An của Mai Hắc Đế ngày xưa và là xã Vân Diên, huyện Nam Đàn, Nghệ An ngày nay, nơi đặt lăng mộ Hắc Đế.

Dương không thể biết suy nghĩ trong đầu Hắc Đế, nhưng hắn có thể cảm nhận quyết tâm bảo vệ kinh đô của ngài, rồi Dương nhìn về phía quân địch, tay giơ ra, bầu trời bắt đầu giáng xuống những tia chớp đen khổng lồ đánh vào quân địch.

ẦM! ẦM! ẦM!

Hắc Ma Đế Lôi hiển uy đánh tan quân địch, nhưng từ phe địch, một tràng âm thanh đinh tai nhức óc chợt bắn đến làm quân của Hắc Đế ngã xuống hàng loạt.

“MỞ ĐƯỜNG!” Dương, nói đúng hơn là Hắc Đế gầm lên, rồi một vị tướng nhảy lên cao và tạo ra một dây sắt bắn thẳng sang bầu trời phe địch.

Hắc Đế liền hư hóa, toàn thân trở thành Hắc Lôi, lướt thẳng về phía vị tướng, rồi làm một điều Dương không ngờ tới, là nhập vào dây sắt và trong chớp mắt đã xuất hiện ở bên kia đầu dây.

ẦM!

Ngay khi vừa hiện ra thì Hắc Đế trúng phải một lực đẩy vô hình, bị đẩy lùi một khoảng và toàn thân chấn động, Hắc Đế nhìn xuống nơi tướng đài của quân địch, một kẻ thân hình lực lưỡng đang vung tay giáng vào một mặt trống có hoa văn tinh xảo.

“Trống đồng Đông Sơn?” Dương kinh ngạc khi nhận ra hoa văn trên mặt trống, chính là Thần Bảo Đông Sơn.

Rồi một Chúa Tể khác xuất hiện và tấn công Hắc Đế, ký ức chập chờn nhưng vẫn đủ cho Dương chứng kiến một trận chiến kinh thiên động địa, trận chiến của hai Chúa Tể đầy đủ thực lực chứ không phải một Kinh Vô Nguyệt mất kiểm soát, một Đại Ân bị giam cầm hay một Mạc Kính Vũ già nua tận mạng mà Dương từng đối đầu. Dương biết, nếu phải tham gia vào trận chiến giữa hai Chúa Tể này thì dù có trong trạng thái Thiên Long thì hắn cũng cầm chắc cái chết!

Hắc Đế dần rơi vào thế yếu, bởi ngoài đối thủ trước mặt thì còn một Chúa Tể khác đang điên cuồng giáng trống để nhiễu loạn tâm trí ngài.

Và rồi Hắc Đế dừng lại trong chốc lát, mắt ngài nhìn về phía tên Chúa Tể đang giáng trống bên dưới, và Dương kinh ngạc nhận ra một điều, rằng nét mặt giật mình của tên Chúa Tể bên dưới giống hệt nét mặt giật mình của Hồng Hương khi nhận ra Dương mang Hắc Ma Đế Lôi.

Rồi cũng như Hồng Hương lập tường hoa hồng để ngăn Dương, gã Chúa Tể phe địch cũng lập tức quát lên ra lệnh cho tướng lĩnh: “Lập tường chắn ngay!”

Nhưng Hắc Đế không phải Dương, các tướng lĩnh địch càng không phải Hồng Hương!

Khi các tướng lĩnh còn chưa kịp vận lực thì đầu của gã Chúa Tể đánh trống đã rơi ra khỏi cổ…

Dạ Hành, đi mà không ai hay biết.

Lúc này thì Dương cũng mở mắt tỉnh lại, nhưng lúc tưởng mọi chuyện đã xong, hắn lại cảm giác nhơ mơ hồ rơi vào một ký ức khác…

Ký ức này mơ hồ hơn, huyền ảo hơn…

Hắn nhìn thấy tấm lưng một cô gái đang che chắn trước mặt hắn, và trước mặt cô gái là một cô gái khác…

“Tử Linh?” Dương kinh ngạc khi nhận ra cô gái đối diện…

Tử Linh mắt ướt đẫm nước mắt nhìn hắn, chợt gương mặt nàng hiện nét giật mình giống hệt nét mặt Hồng Hương…

Rồi bàn tay Tử Linh thay vì chưởng vào cô gái, lại trúng vào người hắn… Hắn đã di chuyển đến trước mặt cô gái chỉ trong khoảnh khắc…

Dạ Hành, dù là Thần cũng không hề hay biết…

Hết chương 175

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK