Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Thái Mẫn thấy Thảo cứ đứng chôn chân không di chuyển bèn lên tiếng.

– Có muốn đi làm vài ly với tôi không? – Mẫn nhìn Thảo cười mỉm.

– Không muốn! – Thảo vội đáp

Thư kí Nam đứng sau không nhịn được cười, thấy La Thái Mẫn quay lại nhìn mình, anh ta tỏ về lúng túng.

– À em quên còn chỗ này chưa cập nhật\, tí nữa có gì anh gọi em nhé! – Nam nói rồi đi thẳng về phòng\, đi được một đoạn lại quay lại nhìn cô cười rồi nháy mắt.

Thảo chau mày, hai còn người kì cục này không biết có ý đồ gì đây, nhìn bộ dạng cau có của Thảo, anh chỉ cười nhẹ rồi bước ra cửa. Thảo thấy anh quay đi vẫn chăm chú dõi theo, khi thấy bóng anh mất hút sau cánh cửa, Thảo vội vàng trở về bàn của mình, cô quay lại ngó nghiêng đằng sau xem đã thấm ra quần chút nào chưa, giờ này ra bắt taxi về có lẽ vẫn ổn, may mà hôm nay cô không mặc váy, nhưng cảm giác bất an vẫn không thể tự tin đi mà ra cửa, Thảo dùng hai tay giữ túi xách che phía sau, mấy ngày nay tài liệu nhiều nên vừa hay phải mang túi to, xuống tới sảnh dưới thì bắt gặp Mẫn đang ngồi bất động ở đấy, chân được vắt chéo, mắt chăm chú nhìn điện thoại.

Thảo nhấc chân nhẹ nhàng, đi thật kẽ không dám phát ra tiếng động, nhưng mục đích của anh là ngồi đây đợi cô thì giờ Thảo chỉ có mọc cánh bay thì anh mới không phát hiện được.

La Thái Mẫn thả chân xuống, đứng dậy bỏ điện thoại vào túi quần, bước tới phía cô, Thảo thấy Mẫn đang dần tiến về phía mình thì bước chân trở nên vội vàng, đôi chân dài mét 2 của Mẫn chỉ cần bước vài bước được là đã bắt được cô.

– Anh buông tôi ra\, đã nói là không đi rồi mà\, sao cứ thích làm phền tôi vậy? – Thảo khó chịu lên tiếng\, tay vẫn giữ chặt chiếc túi xách đằng sau.

– Em giấu cái gì đó? – Mẫn ngó ra phía sau nghi hoặc hỏi nhưng Thảo luôn quay theo né tránh.

Nhận ra vấn đề, Mẫn cởi vội áo khoác rồi đưa xuống cột vào eo cô, Thảo hơi bất ngờ, cô đứng hình mất 5 giây trước hành động ân cần của anh, nhưng sau đó lại đưa tay xuống muốn cởi ra.

– Để yên! Em nghĩ nhìn bộ dạng của em thì mọi người sẽ không chú ý sao? – Mẫn đưa tay cột chặt áo lại\, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào mắt Thảo.

– Òm…Cám ơn!

La Thái Mẫn nhìn Thảo cười, rồi cúi xuống nói vào tai cô.

– Đã nói tôi không nhận lời cám ơn xuông mà! – Anh nói rồi bước đi.

Thảo tức giận bước theo sau.

– Này\, cái này là anh tự nguyện mà… “cái đồ bá đạo nhà anh…hừmmm muốn đấm cho mấy phát” Thảo đưa tay dơ nắm đấm sau lưng Mẫn\, anh chợt quay lại\, cô chột dạ đưa tay lên đầu như kiểu đang vuốt tóc.

– Vào đi! – Mẫn bước tới mở của xe đã đậu bên đường.

– À không cần đâu\, tôi tự bắt taxi về được rồi. – Thảo xua tay

– Một cô gái như em giờ này không biết được có bao nhiêu nguy hiểm sao? – Mẫn nói rồi kéo tay

bắt Thảo ngồi vào trong xe.

Thảo nghĩ trong đầu “anh ta có làm quá không vậy, bây giờ taxi đều được quản lý qua công ty, đâu phải ai muốn làm gì thì làm”, không đợi Mẫn nhắc, cô đưa tay qua kéo chiếc dây an toàn lên thắt vào, Mẫn thấy cô tự giác như vậy thì hài lòng mỉm cười rồi nổ máy.

– Anh thích tôi sao? – Thảo quay qua hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

La Thái Mẫn hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô, bật cười, anh đáp.

– Em nghĩ sao?

– Lúc nào cũng vậy\, chẳng chịu trả lời vào trọng tâm\, nếu hôm đó anh có dùng bao thì phải nói cho tôi biết\, tôi đã không phải lo lắng như vậy.

– Em đã nhớ ra rồi sao? – Mẫn khẽ cười châm chọc

– Không\, tôi chỉ đoán thế thôi\, một người thông minh như anh chắc chắn khi làm việc gì cũng sẽ không để lại hậu quả không mong muốn.

– Vậy là anh muốn ngủ với tôi sao? – Thảo lại quay qua trừng mắt hỏi.

Mẫn không khỏi phì cười, đưa ánh mắt nhìn từ trên xuống người cô một lượt, rồi gật gật đầu.

– Cũng được.

Thảo không nghĩ Mẫn lại đáp lại thẳng thừng như thế, cô há miệng thở dài, tức giận nói.

– Được gì mà được? Tốt nhất anh nên tránh xa tôi ra một chút. Hôm nay lúc ở family mart sao anh lại làm như vậy? Nếu để người khác nhìn thấy tôi lại mang tiếng xấu.

– Ở bên tôi thì em sẽ mang tiếng xấu sao? – Mẫn nghi hoặc hỏi.

– Đương nhiên rồi\, bất kể người con gái nào như bọn tôi quanh quẩn bên cạnh anh đều bị mang tiếng xấu.

La Thái Mẫn chau mày khó hiểu, thì ra suy nghĩ của con gái về mình là như vậy sao.

– Còn em nghĩ sao? – Mẫn nhìn vào mắt Thảo.

– Tôi chả nghĩ gì cả\, tôi không quan tâm. – Thảo quay mặt ra cửa sổ\, nhìn bên ngoài những ánh đèn đã dần tắt\, cô cũng không hiểu tâm trạng lúc này của mình là gì\, vì sự giúp đỡ nhỏ nhoi này mà có một cảm giác ấm áp trong lòng\, nhưng không dám nghĩ nhiều\, Thảo chỉ muốn mau về tới nhà để ngâm mình vào dòng nước nóng ấm thôi\, những cơn đau bắt đầu thay nhau kéo đến hành hạ.

La Thái Mẫn chở cô vào thẳng cổng chung cư, bỗng cô bật người lên can lại.

– Thôi thôi\, anh dừng ở đây được rồi. Đừng vào nữa.

– Bộ dạng của em như vậy vẫn muốn gây chú ý sao? – Mẫn nhìn xuống thân dưới cô.

Đôi khi, không phải sự ép buộc nào cũng là đáng ghét, và có những lúc cứng đầu không phải là biện pháp hay, cô đành nghe theo Mẫn, đợi anh dừng xe lại tại trước tòa nhà, cô vừa cởi dây an toàn vừa nói.

– Cám ơn anh\, vậy chiếc áo này? – Thảo hỏi để thăm dò ý kiến của Mẫn\, nếu trả lại cũng hơi kì vì đã bị cô làm bẩn\, còn nếu không trả cũng không được\, quần áo anh ta toàn hàng hiệu như vậy.

– Tùy ý em – Mẫn mỉm cười đáp lại.

Thảo chán nản với cách trả lời của Mẫn, lúc nào cũng làm cho người ta phải rơi vào tình thế khó xử.

– Vậy tôi vứt nhé! – Thảo cười châm chọc rồi bước xuống xe\, đóng cửa.

Cô đi vào trước thang máy, ấn nút đợi, giờ này chung cư cũng vắng bóng người qua lại, chiếc thang máy từ lầu 25 bắt đầu di chuyển xuống dưới, có chút tò mò Thảo ngó ra phía ngoài xem thử, xe của Mẫn vẫn chưa rời đi, cô nghiêng đầu khó hiểu, thang máy mở ra Thảo bước vào, nhưng không nhấn nút, nửa phút sau cô mở cửa bước ra xem thì thấy xe Mẫn đã rời đi rồi, “không lẽ là đợi nhìn mình lên nhà rồi mới rời đi sao” Thảo mang theo suy tư bước vào thang máy, nhớ lại hành động của Mẫn hôm nay cô lại cảm thấy có chút vui, khóe môi mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK