Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Sáng hôm sau]

– Hù- Mai từ đằng sau đi tới vỗ vào vai Thảo làm cô giật mình đánh rơi cây bút đang xoay trên tay.

– Làm gì mà suy tư vậy? Có vấn đề gì khó giải quyết à?

– Không có gì, mình chỉ đang nghĩ ling tinh thôi, Mai đi đâu đấy?

– Đang chuẩn bị nộp báo cáo cho giám đốc đây, thấy cậu ngẫn ngờ ra đấy coi chừng sếp mắng nhé!

– À… Đưa mình đi, để mình đem vào cho, mình cũng có vài vấn đề cần hỏi giám đốc. – Thảo vội đứng dậy, cầm lấy tập tài liệu từ tay Mai.

– Được thôi, vậy… nhờ… cậu… nhé! Mai chỉ kịp trả lời theo sau bóng lưng của Thảo đang bước vội về phía phòng giám đốc.

“Cốc…Cốc…Cốc”

– Giám đốc, em vào được không ạ?

– Vào đi!- Giọng nói trầm ấm của Mẫn vang ra.

khi Thảo bước vào, anh vẫn đang chăm chú xem tài liệu, không hề nhìn lên. Thảo nhìn dáng vẻ làm việc của anh cũng bị đứng hình mất vài giây, ánh sáng từ của kính chiếu rọi sau lưng làm anh càng thêm hoàn mỹ, giống như đang quay một bộ quảng cáo vậy, hàng lông mày đen nhánh lâu lâu lại chau lại, hai môi cô bất giác mở ra như muốn cảm thán.

– Đẹp đến thế sao? – La Thái Mẫn sau một hồi đã lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Thảo, anh ngẩng mặt lên, dựa lưng ra sau ghế, nói rồi khẽ cười.

Thảo xấu hổ, lấy lại ngay khuôn mặt nghiêm túc, bước đến đặt tập tài liệu xuống bàn!

– Đây là báo cáo tuần này của phòng Marketing ạ.

– Sao hôm nay ngoan ngoãn vậy? – Mẫn vẫn ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn vào khuôn mặt e dè của cô, chỉ cần nhìn thấy cô là anh lại nổi hứng trêu chọc.

Mẫn cầm tập tài liệu lên và bất đầu lật xem, thấy cô vẫn chưa đi, anh ngước lên hỏi.

– Sao vậy? Vẫn muốn ngắm tôi sao – Mẫn lại tỏ ra điệu cười đểu ấy.

– À… chuyện đó… – Thảo vừa muốn nói lại vừa có chút ngại ngùng.

– Chuyện đó? – La Thái Mẫn buông tập tài liệu xuống, đứng dậy tiến về phía Thảo, ghé sát vào tai cô – Em muốn làm chuyện đó ở đây sao?

– Không phải chuyện đó! Thảo lo sợ lùi về sau. – Giám đốc đừng có làm những hành động như vậy, mọi người thấy sẽ hiểu nhầm đó ạ!

La Thái Mẫn nghiêng đầu – Vậy chuyện đó?

– À ừm… Tôi muốn hỏi anh chuyện tối hôm đó… – Thảo vừa nhìn ra phía cửa vừa ngập ngừng nói nhỏ như lo sợ sẽ có người đi qua nghe thấy. – Anh có dùng bao không?

– Em vẫn chưa dùng thuốc tránh thai?- La Thái Mẫn quay lại bàn làm việc, anh tỏ vẻ như không quan tâm cho lắm.

Thảo bị câu trả lời phũ phàng của Mẫn làm cho tức giận.

– Đó là lần đầu tiên của tôi nên tôi không có kinh nghiệm! Vậy là anh đã không dùng bao sao? Anh không sợ nếu tôi mang thai sao?

La Thái Mẫn chỉ cười nhẹ, vẫn tỏ vẻ không quan tâm cần tập tài liệu lên tiếp tục xem.

– Này! – Thảo thật sự tức giận, cô bước tới bên cạnh anh đóng tập tài liệu lại.

– Tôi đang hỏi anh mà? Vậy nếu anh không dùng bao thì anh đã cho ra ngoài đúng không?

La Thái Mẫn liền xoay ghế lại, kéo tay Thảo ngồi xuống đùi anh, tay lại vén mái tóc của cô sang một bên.

– Em thực sự muốn biết?

– Thả tôi ra – Thảo giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng cánh tay rắn chắc của anh đã ghì chặt nơi eo cô.

– Em đang cố kích thích tôi sao! – La Thái Mẫn đưa môi lại gần tai cô.

Thảo cảm giác được dưới mông cô có một vật cứng đang lớn dần, cô không dám đụng đậy. Cô hối hận vì mình đã vào đây, cuối cùng cũng không nhận được câu trả lời nghiêm túc từ anh.

– Muốn biết thì làm lại lần nữa thì sẽ biết thôi – Anh bắt đầu đưa tay xuống dưới đùi của Thảo, từ từ tiến vào trong.

– Giám đốc! Xin anh hãy tự trọng! Đây là nơi làm việc! Nếu anh có những hành vi như vậy nữa tôi sẽ kiện anh! – Thảo đưa tay giữ chặt lấy bàn tay Mẫn, không cho anh tiến vào thêm nữa.

– Em nghĩ người ta sẽ tin tôi hay là tin một người tự trèo lên giường của tôi?

Thảo lo sợ đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô lúc này, Mẫn chợt động lòng, anh đưa bàn tay lên sau gáy cô, sau đó dùng miệng tạo một vết hôn nơi dấu viết cũ đã mờ.

– Em có mùi hương thật đặc biệt! Mẫn nói xong lại đưa môi ra sau tạo thêm một vết hôn nữa.

Thảo không thể né tránh, cũng không dám kêu la, chỉ cầu mong sẽ có ai đó đến cứu mình. Cô đã nhầm khi nghĩ rằng anh cũng là một người tốt, thực ra anh cũng chỉ là một gã biến thái u mê sắc thịt mà thôi.

– Phải làm sao thì anh mới tha cho tôi? Thảo cố gắng nhẹ giọng hi vọng anh sẽ không phát tiết tại nơi này.

Mẫn thả lỏng tay, dựa người vào ghế.

– Hôn tôi! – Anh đưa ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Thảo.

– Nằm mơ đi – Nhận thấy nơi eo được nới lỏng, Thảo nói rồi toan đứng dậy, nhưng chưa đầy 1 giây sau cánh tay đã bị kéo lại.

– Tôi đã cho em cơ hội rồi – Mẫn nói xong liền dùng một tay ghì chặt eo Thảo, một tay nâng mặt của cô, anh đưa môi xuống cổ hôn một vài cái rồi lại đưa lên môi cô, Thảo gồng cứng người, nhắm mắt, mím chặt môi không cho anh tiếp tục, anh thô bạo dùng tay bóp vào má Thảo làm đôi môi không thể mím chặt, anh dùng lưỡi tách hai răng của cô rồi tiến vào trêu đùa bên trong miệng cô.

” Cóc…cóc…cóc” – Tiếng gõ cửa vang lên

– Anh Mẫn! Em vào được không? – Là giọng của thư kí Nam.

Thảo mừng thầm như vớ được vị cứu tính, nhưng La Thái Mẫn không có ý định dừng lại, nụ hôn của anh càng thô bạo hơn khiến cô không thể nói được tiếng nào.

– Anh Mẫn, em vào nha!

Nhận thấy được việc sắp bị Thư kí Nam bắt gặp cảnh tượng này, Thảo vô cùng lo sợ, nhân lúc lưỡi của Mẫn đang mê man bên trong, cô cắn răng một cái khiến anh giật mình, buông cô ra.

– Em muốn giết tôi sao? – Mẫn lau khoé miệng dính máu nhưng vẫn cười khuẩy.

Thư kí Nam bước vào nhìn thấy cảnh tượng trên thì chợt đứng hình, vội quay lưng lại nói

– Em xin lỗi, em không làm phiền hai người nữa ạ! – Nói xong tiến về phía cửa đi thẳng, không quên chốt trái cửa giùm anh.

Thảo thấy vậy thì như muốn khóc, thì ra không phải cứu tinh mà là đồng bọn sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK