Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi mọi người ăn uống xong, quyết định tăng hai sẽ đi hát karaoke, nhưng vì tâm trạng không vui nên Thảo xin phép mọi người ra về. Cô đi bộ một đoạn khá gần đến bến xe buýt ngồi đợi, nhà chờ lúc này đã khá vắng chỉ còn hai ba người, Thảo ngồi lo sợ không biết khi nào xe mới tới, liệu tên Nhã có tìm đến nữa hay không. “Hay là bắt taxi về đi cho nhanh” nghĩ rồi Thảo lấy điện thoại ra vào ứng dụng để đặt xe, bỗng có một chiếc xe đậu ngay trước mặt, Thảo có thể nhận ra đây là xe của Mẫn, anh từ từ hạ chiếc kính xuống, nói vọng ra.

– Lên đi, tôi đưa em về.

– Không cần đâu, tôi vừa đặt xe rồi, sẽ đến ngay thôi. – Thảo vẫn ngồi yên, đưa mắt nhìn về phía sau như kiểu đang đợi xe đến.

La Thái Mẫn liền mở cửa bước xuống, đi đến chỗ cô và kéo cô vào trong xe.

– Anh làm gì vậy? tôi đã nói là không cần mà!

– Tôi có ăn thịt em đâu mà em sợ tôi vậy – Mẫn nói xong liền đưa tay xuống phía eo của Thảo, cô chột dạ đẩy anh ra. Anh liền chỉ tay.

– Dây an toàn!

– À… Vâng.

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô lúc này anh không khỏi bật cười. Thảo kéo mãi mà không đóng được dây an toàn, Mẫn lại vòng tay qua eo cô, kéo mạnh dây lên, lúc đóng nút chạm phải nơi ngực cô, anh khẽ dừng lại một chút, sau đó anh lại đưa tay vén tóc cô sang một bên. Cử chỉ tiếp xúc của anh làm Thảo cảm thấy khó xử, “không phải anh ta muốn làm gì đấy chứ”. Mẫn đưa mặt tiến lại gần cô, theo bản năng Thảo quay sang phía cửa kính, nhìn thấy phản ứng của cô anh lại bật cười.

– Tóc em dính gì này – Mẫn đưa tay nhặt sợi rau trên tóc cô xuống.

Thảo lúc này cảm thấy khá xấu hổ, bèn đáp lại

– Cảm ơn anh, tôi tự làm được – Cô đưa tay lên vuốt vuốt lại những sợi tóc rối.

– Nhà em ở đâu?

– Chung cư Hà An. – Thảo đáp – Nhưng mà có tiện đường anh không? Tôi tự đi taxi về cũng được.

– Tiện !

Khi gần đến nhà, còn khoảng 200 mét nữa, Thảo lên tiếng:

– Anh cho tôi xuống đây được rồi, tôi tự đi bộ vào nhà.

– Sao vậy? Tôi chở em tới dưới sảnh luôn.

– Không được!

– Tại sao lại không?- Mẫn tỏ vẻ nghi hoặc quay sang nhìn Thảo.

– Sợ bạn trai em bắt gặp à? – Mẫn lên tiếng châm chọc.

– Tôi muốn đi bộ một chút cho tỉnh. Cám ơn anh!

Thật ra là Thảo không muốn mọi người trong chung cư thấy mình bước xuống từ một chiếc xe sang, cô sợ sẽ phải nghe những lời bàn tán không hay về mình.

– Tôi không nhận lời cám ơn xuông, hãy cám ơn tôi bằng cái khác! Anh quay qua nhìn Thảo nói rồi mỉm cười.

Thảo thật sự không biết phải nói gì tiếp, rõ ràng mình là người bị bắt ép lên xe giờ lại thành người mang nợ, mới có chút cảm tình giờ lại biến thành căm ghét rồi.

– Được! Vậy anh muốn gì? – Vừa nói dứt câu thì Thảo cảm thấy mình đã lỡ lời rồi chăng.

La Thái Mẫn phanh xe lại bên đường, cởi bỏ dây an toàn, đưa tay qua tháo dây an toàn cho Thảo, anh đưa tay luồn vào tai cô, nhìn thẳng vào mắt cô nói.

– Em! – Rồi anh đưa gương mặt tiến sát lại mặt cô, chuẩn bị đặt môi lên môi cô.

Thảo rùng mình đẩy anh ra

– Anh đừng có được nước làm tới! – Nói rồi Thảo mở cửa vội xuống xe, bước nhanh qua đường. La Thái Mẫn nhìn theo bóng cô thì khẽ mỉm cười, mùi hương của cô còn vương lại trong xe, Mẫn ngã ghế ra sau nằm thả lòng người, có vẻ là mùi hương của hoa trà, làm anh cảm thấy có một chút bình yên giữa dòng đời vội vã này, Thảo đã cho anh cảm giác vừa muốn trêu đùa lại vừa muốn ôm vào lòng thật chặt. Đã lâu rồi anh mới có cảm giác lạ đến vậy, mỗi lần nhìn thấy cô khóe miệng không khỏi nhếch lên, anh không rõ cảm xúc này là gì? Là hứng thú, Là say mê?

– sao bảo hôm nay có tiệc mà về sớm vậy? – Vừa vào cửa đã thấy Nga đang thoa kem chuẩn bị đi ngủ

– Ừ tại tao hơi mệt! Hôm nay mày không đi chơi à.

– Tao đang đến ngày, mệt chỉ muốn nằm ngủ.

Nghe câu trả lời của Nga, Thảo bất giác mở điện thoại ra xem ngày của nó sắp tới chưa, nó chợt hoảng hồn quên mất việc phải uống thuốc thuốc tránh thai sau hôm ấy, lịch của nó thường vào 25 26 hàng tháng, hôm nay đã là 20 rồi, vậy thì hai tuần trước không phải là nguy cơ cao sẽ mang thai chứ, nó vội kéo Nga ngồi dậy.

– Ê mày, tao đến tháng vào ngày 25 26 thì sẽ rụng trứng vào ngày nào nhỉ?

Nga bật dậy nhanh như chớp, mở to mắt nhìn nó.

– Sao tự nhiên mày lại hỏi về chuyện đó, không lẽ??? Nga lại nhớ đến vết bầm trên cổ hôm đó

– À cả cái vết đỏ sau gáy mày hôm đó nữa, mày có người yêu rồi à? Là ai? Từ khi nào? Khai mau! – Nga ngồi chống nạnh, vẻ mặt nghiêm nghị như khẩu cung, hỏi dồn dập khiến Thảo bối rối.

– Không! tao chỉ tìm hiểu trước vậy thôi mà!

Nga vẫn ngồi nghiêm trừng mắt nhìn cô.

– Nói thật sẽ được khoan hồng. Tao không phải trẻ con nhé.

– Thì… Tao…

– Sao? Chuyện khó nói lắm à? Cứ nói tao nghe đã, mày còn phải ngại tao sao?

Thảo hơi e dè nhưng vẫn kể lại chuyện hôm ấy.

– Mẹ khiếp, bọn khốn! – Nga nghe xong máu dồn lên não, không kiềm chế được buông câu chửi thề.

– Mai tao với mày đi gặp con nhỏ Lan đó, phải xé xác nó ra, sao mày hiền quá vậy Thảo! Mày như vậy mới dễ bị người ta hại đó. – Nga nói như tát vào mặt nó.

– Thôi, tao nói chuyện xong với nó rồi! Mày đừng làm lớn chuyện nữa, tao không muốn ba mẹ tao biết chuyện này đâu.

– Vậy mày có biết người hôm đó là ai không?

Thảo hơi lưỡng lự nhưng lại lắc đầu, cô chỉ mới bắt đầu công việc này, cô không muốn Nga biết người đó lại chính là tổng giám đốc của cô, ít ai sẽ tin được đó là sự tình cờ chứ.

– Haizz… Khổ cho mày – Nga ôm lấy Thảo, xoa xoa đầu nó – thôi không sao đâu, sau này sẽ có người yêu thương mày thật lòng, nếu chỉ vì chuyện này mà chê bai mày thì người đó không xứng. – Nga cố gắng an ủi nó.

Thảo biết thời nay, sự trinh tiết không phải là thứ quan trọng để đánh giá một người con gái, nhưng ai lại không muốn dành nó cho người mà mình thật lòng yêu thương, chỉ trách số phận lại trêu đùa cô như vậy, cô chỉ mong sau này có thể tìm được người có thể cảm thông và sẻ chia với mình, còn nếu chỉ vì những thứ hào nhoáng bên ngoài hay sự trong trắng bên trong thì Thảo không cần, cô tự tin có thể sống tốt mà không cần dựa vào ai.

– Để tao tính thử, có kinh vào ngày 25 mà chu kì của mày là 28 ngày đúng không? vậy ngày rụng trứng là sẽ khoảng từ ngày 10 đến 13. Hôm đó là ngày bao nhiêu?

Thảo lấy điện thoại ra xem lại tin nhắn

– Mùng 8 mày ạ!

– Thôi xong mày hãy cầu nguyện đi, vì những tân binh đó có thể sống được trong người mày tới 4 ngày đấy.

– Hả? Thật sao? – Thảo hốt hoảng lo lắng

– Giờ tao phải làm sao đây mày? huhu – Thảo mếu máo cầu cứu Nga

– Thôi mày cứ bình tĩnh, nếu vài hôm nữa mày trễ thì nói tao, tao với mày đến khoa phụ sản, sẽ có cách giải quyết thôi. Thôi đừng lo lắng mãi không được gì cả, đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi.

– Ừm cám ơn mày! Không có mày tao không biết làm sao nữa!

– Vậy nên lần sau có chuyện gì phải nói với tao! Không được giấu! Nghe chưa?

– Rồi rồi, tao biết rồi! Thôi mày ngủ đi.

Thảo nói rồi bước vội ra ngoài, cô sợ sẽ phải chịu thêm sự tra hỏi của Nga, dù Nga nói như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ, có lẽ cô phải gặp La Thái Mẫn để hỏi cho chắc, nhưng nghĩ đến những hành động khiêu khích của anh, cô lại lắc đầu từ bỏ suy nghĩ ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK