• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay trong đêm, dưới sự tra hỏi gắt gao của Hàn Thiết, gã sát thủ đã khai ra người thuê hắn cùng với đồng bọn tới ám sát Ninh Diệp chính là Picasso Henry, thủ lĩnh của một chi nhánh lớn dưới trướng Ninh gia.

Trong phòng họp, sắc mặt Ninh Diệp lạnh băng, ánh mắt bừng bừng lửa giận.

Những tội mà Picasso phạm phải thực sự không hề nhỏ. Lão ta không chỉ làm ăn giao dịch với Địch gia mà còn có mưu đồ ám toán và soán ngôi hắn… Tham vọng của Picasso rất lớn, nhưng trong mắt Ninh Diệp ông ta chẳng là cái đinh gì! Có thể thấy ông ta đã đánh cược tất cả vào lần này, nhưng tiếc rằng nó đã đổ bể hết rồi…

Đường Tiêu thấp thỏm gõ máy tính, qua một lát, hắn mở miệng: “Lão đại, thuộc hạ đã tra ra nơi ở của Picasso. Hiện giờ, ông ta đang nghỉ ngơi tại nhà riêng ở Colombia…”

“Hàn Thiết, chú dẫn người sang bắt sống ông ta về!”

“Vâng!”

Hàn Thiết vâng dạ một tiếng rồi lập tức lui ra ngoài.

Giờ phút này, Picasso đang ngồi nhâm nhi rượu vang trong một căn phòng nhỏ. Bên cạnh ông ta là một cô gái tóc vàng mắt xanh, vóc dáng nóng bỏng. Cô ta không ngừng rót rượu cho ông ta, hai chân vắt chéo, cười đong đưa gợi tình…

Phía đối diện, Kieran khép hờ mắt, khóe môi hơi cong lên: “Xem ra kế hoạch của ông rất tỉ mỉ!”

Trên mặt Picasso hiện lên vẻ kiêu ngạo, ông ta vừa vuốt ve mỹ nữ vừa nói: “Tất nhiên rồi, tôi đã mất rất nhiều tâm sức mới có thể tra được địa điểm và cho người trà trộn vào đó. Đám sát thủ này là do chính tay tôi tuyển chọn, bọn chúng đã thề độc rằng nếu như bị bắt thì nhất định sẽ không khai tôi ra…”

Kieran tức khắc nhíu mày: “Ông biết thủ đoạn của Ninh gia không hề tầm thường mà, chắc gì…”

“Lấy đâu ra lắm rủi ro thế, ngài chỉ cần chờ xem là được. Không cần Ninh Diệp chết, chỉ cần hắn ta bị thương thôi, tôi cũng có trăm nghìn cách gây khó dễ cho hắn…”

Lời của Kieran khiến Picasso hơi hoảng, nhưng ông ta đã nhanh chóng trấn tĩnh. Kế hoạch này cũng không phải ngày một ngày hai mới có, ngược lại ông ta đã ấp ủ lâu lắm rồi. Ông ta biết Ninh Diệp không dễ chọc, cho nên phải nắm chắc phần thắng, ông ta mới dám hành động.

Picasso không ôm tâm tư có thể giết được Ninh Diệp, chỉ cần hắn bị thương là đủ. Nếu như nội loạn năm đó xảy ra một lần nữa…

Nghĩ đến đây, ánh mắt Picasso liền phát sáng, sâu thẳm trong tâm hồn, dã tâm giấu kín bao lâu nay đang dần dần ngoi lên.

Ông ta vốn có ý định tách riêng gia tộc Henry thành một gia tộc độc lập, nhưng chỉ vì 5 năm trước đã kí hiệp ước sáp nhập Ninh gia, thuộc quyền quản lý của Ninh gia, thế nên bây giờ ông ta mới phải đưa ra hạ sách này… Muốn đứng trên đỉnh cao danh vọng, muốn tùy ý sai khiến người khác,… thì chỉ có cách giẫm đạp lên kẻ mạnh để trở thành chúa tể mà thôi…

Không loại bỏ được Ninh Diệp, ông ta vĩnh viễn không thể ngóc đầu.

Thấy Picasso tự tin như vậy, Kieran cũng không nói gì, có điều trong mắt lại hiện lên vẻ khinh thường nhàn nhạt. Chỉ với vài ba chiêu hèn hạ của Picasso, chắc chắn không thể hạ được Ninh Diệp.

Sở dĩ Kieran lựa chọn hợp tác với Picasso, đơn giản là vì ông ta cần kéo dài thời gian, cũng cần một lá chắn chịu sào cho mình. Loại công nghệ đen mà ông ta nghiên cứu kia đã đi vào giai đoạn hoàn thành, thứ duy nhất còn thiếu đó chính là thời cơ!

Bề ngoài, mối quan hệ của Kieran với Picasso là đồng minh cùng hợp tác với nhau. Nhưng thực chất, chỉ ông ta mới biết bản thân đang sử dụng chiến thuật “tọa sơn quan hổ đấu”. Hai con hổ đánh nhau, hổ nhỏ chết mà hổ lớn cũng bị thương. Ông ta đợi đến bấy giờ mới ra tay, thì chỉ cần đâm một con là đã được cả hai con. Như thế, công dùng ít mà lợi lộc lại nhiều…

Người thông minh là người biết thừa cơ hành động, có sức thôi không đủ, cần phải có trí tuệ!

Sự kiện cháy kho hàng của Địch gia tại Myanmar vài tháng trước là do hai người chủ mưu, mục đích là châm một mồi lửa “giúp” Ninh gia và Địch gia triệt để trở mặt và lao vào đánh nhau… Mà kế này quả là hữu hiệu!

“Chậc…”

Kieran lắc đầu cảm thán, ông ta chầm chậm hớp vào một ngụm rượu, tư thái nhàn nhã, ánh mắt sâu thẳm. Giao tranh giữa Ninh gia và Địch gia đang ngày càng mở rộng, lại thêm một kẻ gây rối giữa chừng như Picasso Henry, trời đất tác thành, ông ta còn sợ gì nữa?

Kieran nhếch môi, tâm trạng không khỏi tốt thêm mấy phần. Vào lúc ông ta định làm thêm ly rượu thứ hai thì điện thoại trong túi bỗng rung lên rồi đổ chuông dữ dội…

Nhíu mày một cái, Kieran nhìn qua Picasso rồi bước tới gần cửa sổ, áp điện thoại lên tai: “Chuyện gì?”

Nét mặt Kieran phút chốc nhuốm màu xám xịt, ông ta siết chặt điện thoại, đoạn chạy lại chỗ Picasso, nhét vào miệng đối phương thứ gì đó.

Picasso thấy hành động lạ lùng của Kieran, ông ta vội vã muốn nhổ thứ trong miệng ra, nhưng không kịp, nó đã tan hết rồi trôi xuống cổ họng, để lại dư vị đắng ngắt.

“Smith tiên sinh, ngài vừa cho tôi uống cái gì?!” Picasso tức tối vặn hỏi.

Kieran: “Thứ giữ mạng!” Giữ mạng cho ông ta…

Nói rồi không đợi Picasso phản ứng, bóng ông ta đã khuất dạng sau cánh cửa gỗ dày nặng.

Picasso trơ mắt nhìn Kieran rời đi một cách đột ngột, trong lòng vừa mơ hồ vừa bất an. Lẽ nào… người của Ninh Diệp đã tới?!

Nghĩ đến khả năng này, tức thì, Picasso đẩy mạnh mỹ nữ trên đùi xuống, ba chân bốn cẳng chạy ra phía cửa, mặc kệ lời với gọi của người đẹp.

Picasso run run đặt tay lên tay nắm cửa, có điều, ông ta chưa kịp vặn mở thì bên tai đã vang lên hàng loạt tiếng bước chân lộn xộn. Tiếp theo, cánh cửa bị đạp mạnh liên tiếp, chừng vài giây sau liền bung ra, mở toang.

“Ầm!”

Picasso thụt lùi ra xa, một giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn theo thái dương, rỉ vào kẽ miệng. Giờ phút này, ông ta không chỉ nếm được vị mặn chát nơi đầu lưỡi mà còn cảm nhận cả hương vị cái chết đang cận kề…

Hàn Thiết nhìn vẻ chết lặng của Picasso, hắn xua tay, một tốp người áo đen liền tràn vào trong, chế ngự Picasso, đè ông ta xuống sàn.

Picasso cật lực giãy giụa, trong mắt vằn tơ máu, không cam tâm thét ầm lên: “Sao… sao mày lại biết chỗ này?!”

Rõ ràng ông ta đã giấu rất kín kia mà, cuối cùng vẫn không qua mắt được Ninh gia ư? Trọng điểm là… đám sát thủ ông ta phái đi thất bại rồi, hơn nữa cũng đã khai ra ông ta…

Chết tiệt! Chết tiệt! Lúc này ông ta không còn biết làm gì ngoài chửi thề.

Nhìn vẻ mặt hết xanh lại trắng của Picasso, Hàn Thiết nhướn mày, cười lạnh nói: “Bởi vì… ông đáng chết!”

Dứt lời, hắn vung tay đấm mạnh vào mồm Picasso. Ông ta ho lên một tiếng thảm thương, vài giây sau liền ói ra máu tươi, ba cái răng cửa rụng rời. Đau đớn khiến mặt ông ta xanh lét, không cách nào thốt nên lời, sau cùng đành dùng ánh mắt căm hận mà trừng trừng Hàn Thiết…

Hàn Thiết ngứa mắt với bản mặt này của ông ta, nhưng lại nghĩ đến lời dặn của lão đại lúc trước, hắn bèn dằn xuống máu nóng trong lòng, gằn giọng nói:

“An phận một chút, nếu không tôi đánh chết ông!”

 

…🥀👍👍👍💬💬👍👍👍💬💬👍👍👍🥀…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK