• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nương theo ánh sáng mờ ảo, Trì Ngưng trông thấy những bóng hình to lớn đang tiến về phía mình. Tác phong của bọn chúng vô cùng thận trọng, dường như rất khó để phát hiện ra.

Không gian lặng ngắt như tờ, ngay khi bọn chúng vừa giương súng lên thì Ninh Diệp đã bật dậy trước, hắn hất tung chăn về phía đám người, đoạn xả súng lia lịa.

“Đoàng… đoàng… đoàng…”

Trong căn nhà gỗ nhỏ vang lên hàng loạt tiếng súng chói tai. Cùng lúc đó, Trì Ngưng lăn một vòng sang phía bên kia giường, vươn tay bật đèn ngủ.

Nhờ nguồn sáng ít ỏi này, cô có thể nhìn rõ trước mắt cô có bốn người đàn ông vạm vỡ, người nào người nấy đều bịt mặt kín mít.

Sau khi chịu đòn công kích bất ngờ của Ninh Diệp, một tên đã lăn ra chết, những tên còn lại mau chóng rút lui, nấp vào sau những đồ vật trong nhà.

“Ai sai các người tới?!”

Ninh Diệp đẩy tủ đầu giường ra chắn rồi gầm lên giận dữ.

“Ninh lão đại, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh! Đi chết đi!”

Một tên đáp lại đầy phách lối, đoạn giơ tay ném bom khói vào chỗ Ninh Diệp.

Khói thuốc mù mịt lan ra trong phút chốc, Ninh Diệp đá văng quả bom, nhanh tay bịt mũi lại. Hai con ngươi hắn nheo nhẹ đầy nguy hiểm, ánh mắt âm trầm, các giác quan hoạt động hết công suất.

“Đoàng… đoàng…”

Đám sát thủ chớp thời cơ liên tục nã súng về phía Ninh Diệp. Viên đạn sắt ghim vào tủ gỗ tạo thành tiếng động vừa quen thuộc vừa kinh người, cơ hồ muốn chọc thủng màng nhĩ người nghe.

Mùi thuốc súng pha lẫn tư vị nguy hiểm bao phủ toàn bộ căn nhà, đám sát thủ đắc thắng, rời khỏi chỗ nấp, chầm chậm tiến gần tủ gỗ.

Đúng vào lúc này, một chiếc hộp sắt đột ngột bay tới, đập mạnh vào gáy một trong ba tên. Trì Ngưng đạp một cước lên vai gã đàn ông, bắt gã quỳ gối xuống mặt đất, họng súng đen ngòm hướng thẳng thái dương của gã mà bóp cò.

Nhân lúc đám sát thủ phân tâm vì sự xuất hiện của Trì Ngưng, Ninh Diệp chộp ngay lọ hoa trên tủ, ném mạnh về phía chúng. Tay tia súng của hắn vô cùng nhanh nhẹn, ra phát nào trúng phát đấy, chẳng mấy chốc hai tên kia cũng đã đi chầu Diêm Vương.

Trì Ngưng lúc này vẫn chưa dám thở phào, cô vuốt ngực, lưng áo đầm đìa mồ hôi. Xích lại gần Ninh Diệp, đôi mắt đen láy của cô không ngừng đảo quanh, những ngón tay cầm súng khẽ run.

Người đàn ông đặt tay lên vai cô trấn an, trong lòng cảm thấy kì lạ. Ở đây mới có bốn người, chắc chắn vẫn còn kẻ khác…

Quả nhiên, cửa sổ bỗng bị một lực đạp mạnh, Ninh Diệp quay phắt lại, giơ súng bắn một phát. Trong khoảnh khắc, hắn thấy một bóng đen vụt qua với tốc độ chóng mặt, mất hút.

Trái tim Trì Ngưng nhảy lên cuống họng, lông mày cô chau chặt, cố gắng căng mắt nhìn về đằng trước. Ở đó… hình như có thứ gì kì quái…

“Đoàng…”

“Cẩn thận!”

Thời điểm viên đạn xẹt qua, Trì Ngưng mở miệng hét to, nhanh như chớp ôm Ninh Diệp lăn sang bên cạnh, trốn vào sau thành giường.

Ninh Diệp một tay che đầu cô, một tay ấn vào chiếc tai nghe không dây. Súng của hắn bây giờ đã hết đạn, nếu xung đột trực tiếp với đối phương thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Chẳng biết đầu dây bên kia nói gì, mi tâm hắn hơi nhíu, tầm mắt chợt dừng trên tấm màn che bằng mành cách đây một mét. Nghĩ nghĩ, Ninh Diệp cúi đầu thì thào vào tai Trì Ngưng.

Hai người nhìn nhau rồi gật đầu, Trì Ngưng mím môi, hít sâu nói: “Tại sao lại nhắm vào chúng tôi?!”

Gã sát thủ đang chuẩn bị ra tay thì bên tai lại vang lên giọng nữ mềm mại. Xét thấy con mồi của mình đã rơi vào thế bí, gã cười khẩy, muốn chơi đùa một lát.

“Ồ… một câu hỏi ngu ngốc! Nghe danh người phụ nữ của Ninh lão đại rất thông minh, bây giờ chính thức gặp mặt mới biết… thật là khiến tôi thất vọng.”

Gã thở dài, ngữ khí chế nhạo, hai mắt nhìn chăm chú về phía chiếc giường trống không.

Ánh mắt gã lóe sáng, cong môi: “Hay là chúng ta chơi một trò chơi?”

“Trò chơi?!” Trì Ngưng cau mày.

“Ngày hôm nay, chỉ một trong hai người được phép sống và rời khỏi đây. Có điều, phải xem bản lĩnh của hai người đến đâu…”

Trì Ngưng thầm phỉ nhổ, tên này định xem bọn cô thành trẻ nhỏ dễ lừa chắc? Mặc dù tức giận nhưng không còn cách nào khác, cô đành phải cắn răng tiếp lời: “Có thật không?”

“Thật!” Gã sát thủ cười khanh khách.

Lúc này, Ninh Diệp bỗng lên tiếng: “Mày đừng hòng tách hai bọn tao ra!”

Tiếng cười lập tức im bặt, gã sát thủ xoay xoay khẩu súng trong tay, gương mặt vì hưng phấn quá độ mà trở nên bệnh hoạn. Lão đại đứng đầu một gia tộc thì sao chứ? Chẳng phải cuối cùng vẫn bị gã mặc sức chơi đùa à?

“Cô gái, cô nghĩ cho kĩ đi! Hiện tại hai người đã nằm trong tay tôi, phạm vi mười mét quanh đây không có người, càng không có sóng, Ninh Diệp muốn gọi cứu viện cũng không được. Thế nên, chi bằng chôn thây theo hắn thì cô hãy theo tôi… Ít nhất như vậy cô vẫn còn đường sống…”

Đợi mãi không có tiếng trả lời, gã sát thủ càng thêm thích chí, liên miệng xổ một tràng giang đại hải những lời khuyên ngăn. Gã thật muốn thử xem, rốt cuộc người phụ nữ của Ninh Diệp thì có mùi vị gì…

Nghĩ đến đây, bụng dưới của gã hơi nóng lên, cười đê tiện: “Tôi muốn tốt cho cô mà thôi, cô hãy suy nghĩ cẩn thận… Ở lại với hắn hay là đi theo tôi.”

Trì Ngưng nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy cực kì buồn nôn. “Nếu tôi rời bỏ Ninh Diệp, anh sẽ tha cho tôi chứ?”

Gã sát thủ gật gù nói như thật: “Đương nhiên, chỉ cần cô làm tôi hài lòng.”

“Câm miệng!” Ninh Diệp quát ầm lên, cơ thể vẫn không ngừng nhích về phía trước, “Trì Ngưng, em có ý gì?”

“Ý gì anh còn không rõ sao? Em muốn sống…”

“Em không thể… anh sẽ chết mất…” Ninh Diệp nói với vẻ lụy tình, ngữ điệu yếu ớt như bị rút cạn sức lực.

Vẻ mặt gã sát thủ tràn đầy phấn khích, thâm tâm đắc ý không thôi. Hắn tưởng rằng lão đại Ninh gia thế nào, xem ra cũng chỉ là lời đồn đại vô nghĩa. Người đàn ông này vì một người phụ nữ mà đau lòng, thậm chí rất nhát gan, không dám phản kháng lại. Theo gã thấy, Ninh Diệp còn không bằng một góc của gã…

Lời căn dặn của ngài Picasso thật dư thừa, giờ phút này, gã giết Ninh Diệp chỉ dễ như giết một con kiến!

“Thời gian của tôi rất quý báu, các người nhanh nhanh lên!”

Gã sát thủ mất kiên nhẫn thúc giục, giọng gay gắt.

“Phanh!”

Không chờ gã nói tiếp, cả căn phòng đã được thắp sáng, ánh đèn mãnh liệt chiếu thẳng vào mắt gã. Trong nháy mắt, Trì Ngưng đã đứng dậy, cô giơ tay ném khẩu súng mini vào mặt gã.

“Bốp…”

Gã sát thủ ôm mũi, chính lúc này, Ninh Diệp đã di chuyển đến bên chiếc mành che, giơ tay giật mạnh chiếc mành xuống, đoạn dúi vào người tên sát thủ.

“Pằng…”

Tấm kính thủy tinh bị đạn xuyên vỡ, gã sát thủ còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì thì nơi bụng đã truyền đến một trận đau đớn âm ỉ. Gã cúi đầu nhìn, thấy áo mình thấm đẫm máu tươi…

“Các người…”

Thân thể gã sát thủ nặng nề ngã rầm xuống đất, toàn thân cứng ngắc, trong mắt là vẻ sững sờ, không tin. Lý nào lại vậy, vài phút trước gã còn là người làm chủ mọi chuyện cơ mà.

Trì Ngưng mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, cảm thấy hơi kinh ngạc. Cô không ngờ Ninh Diệp đã sắp xếp tay súng bắn tỉa từ trước… Những hành động kì lạ của hắn lúc nãy thì ra là phục vụ cho mục đích này. Bởi vì chiếc mành đã che mất tầm nhìn của tay súng bắn tỉa, cho nên hắn mới bảo cô di dời sự chú ý của gã sát thủ, để hắn có thể thuận lợi giật chiếc mành ấy ra…

Từ cửa chính, một tên ôm súng chạy rầm rập vào. Hắn cúi đầu chào Ninh Diệp một tiếng, đứng im chờ phân phó.

Ninh Diệp lạnh lùng nhìn gã sát thủ ôm bụng nằm dưới đất, không do dự đá mạnh một cú vào vết thương của gã… Hừ, dám ở trước mặt hắn đào góc tường nhà hắn, đáng chết!

“Giữ mạng lại, đưa về Ninh gia thẩm vấn!”

Ninh Diệp ném một chỉ thị cho tên thuộc hạ, hắn quay lại bên giường, chầm chậm bế bổng cô lên.

 

…Like nha! 🥀👍👍👍💬💬👍👍👍💬💬👍👍👍🥀…

Phản diện chết vì nói nhiều, câu này quả không sai!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK