• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người này trông có vẻ quen mắt, hình như tôi đã gặp qua ở đâu rồi.” Chàng trai mặc bộ đồ vest đỏ sẫm đứng bên cạnh chàng trai mặc đồ vest xanh đậm thấp giọng nói.

“Ấy, đây không phải là chủ tịch tập đoàn Mộ Thị Mộ Thi Hàm sao?” Có người khẽ lên tiếng.

Mọi người nghe thấy câu này thì cuối cùng cũng nhớ ra cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến, thì ra người đẹp đây lại là Mộ Thi Hàm.

Mọi người rất ít khi thấy Mộ Thi Hàm như vậy, vô số đàn ông đều bị vẻ đẹp này hấp dẫn.

Khi Mộ Thi Hàm xuất hiện, một số cô gái trưng diện lập tức bị lu mờ, đặc biệt là Tần Tuyết Hoa, người đang mặc bộ lễ phục màu trắng, cô ta vốn dĩ đang được mọi người vây quanh nhưng sau khi Mộ Thi Hàm xuất hiện thì mọi người không thèm nhìn cô ta nữa.

Nhìn về phía Mộ Thi Hàm ăn diện lộng lẫy, mắt Tần Tuyết Hoa lóe lên một tia căm ghét. Mộ Thi Hàm không chỉ gả cho Lãnh Tử Sâm, người cô ta thích, nay lại giành ưu thế của cô ta trong buổi tiệc rượu, đơn giản mà nói là vô cùng đáng hận.

Cô gái mặc bộ lễ phục màu hồng cánh sen đứng cạnh cô ta nhỏ giọng nói: “Chị Tuyết Hoa à, chị gái kia xinh đẹp thật đấy, là người đẹp nhất mà tôi từng gặp.”

Tần Tuyết Hoa nghe Diệp Trúc Anh nói vậy thì tức giận nói: “Đẹp cái gì mà đẹp? Một tomboy cho rằng mặc quần áo con gái thì sẽ trở thành con gái sao?”

Diệp Trúc Anh thấy Tần Tuyết Hoa tức giận nên vội vàng ngậm miệng lại, gần đây tính tình Tần Tuyết Hoa càng ngày càng tệ, bình thường cảm thấy cô ta vẫn còn nói lý lẽ, nhưng nay thật sự khiến người ta cảm thấy chán ghét hơn.

Trong lòng Diệp Trúc Anh hừ một tiếng, quay người bỏ đi.

Mộ Thi Hàm không hề quan tâm tại sao Tần Tuyết Hoa tức giận, cho dù có quan tâm đi nữa thì cô cũng sẽ thờ ơ cho qua, đây chính là người phụ nữ mơ tưởng đến Lãnh Tử Sâm, Mộ Thi Hàm không thể có ấn tượng tốt gì với cô ta.

Mộ Thi Hàm lấy một ly rượu vang từ trong tay phục vụ, đang muốn qua chào hỏi chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lâm Thị Lâm Vĩnh Sinh, cũng là chủ nhân của buổi tiệc lần này thì bị chàng trai mặc vest xanh đậm ngăn lại: “Tổng giám đốc Mộ, lâu rồi không gặp, trông cô có vẻ càng ngày càng tỏa sáng rồi.”

Mộ Thi Hàm ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện là Thẩm Thanh Phong, tổng giám đốc của tập đoàn Tường Đức, cô lạnh lùng gật đầu với anh ta rồi định lướt qua, tiếp tục đi về phía Lâm Vĩnh Sinh.

Thẩm Thanh Phong ngăn cô lại, cười híp mắt nói: “Tổng giám đốc Mộ, trên tay tôi có một dự án rất tốt, hay là chúng ta ngồi xuống bàn thử xem?”

“Tôi không có hứng thú với dự án của tổng giám đốc Thẩm.” Giọng điệu của Mộ Thi Hàm không trầm không bổng, vẫn lạnh lùng như ban đầu.

“Không hứng thú với dự án, vậy chúng ta nói chủ đề khác cũng được.” Bên cạnh Mộ Thi Hàm không có bảo vệ nên nhất thời Thẩm Thanh Phong cảm thấy người này dễ tiếp cận, mặc dù gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng cô quá xinh đẹp, khiến anh ta không kìm lòng được muốn đến gần.

“Xin lỗi, tôi phải đến chào chủ tịch Lâm một tiếng.” Mộ Thi Hàm nói xong thì tiếp tục đi về phía trước.

“Vậy tôi đi cùng cô.” Lúc Thẩm Thanh Phong nói dứt câu này thì cố ý kéo gần khoảng cách với cô.

Mộ Thi Hàm nhíu chặt mày, kéo xa khoảng cách với anh ta, lạnh lùng đáp: “Tổng giám đốc Thẩm, xin anh hãy tự trọng, anh nên biết quy tắc của tôi.”

“Quy tắc gì chứ? Không cho phép đến gần cô trong phạm vi một mét sao?” Thẩm Thanh Phong nhếch mày.

“Đúng vậy.” Mộ Thi Hàm nói xong thì bước nhanh về phía Lâm Vĩnh Sinh.

Thẩm Thanh Phong nhìn theo bóng lưng của Mộ Thi Hàm, khóe môi cong lên mang theo ý đùa: “Cô nàng này thú vị thật, mình rất thích.”

“Chủ tịch Lâm.” Mộ Thi Hàm bước đến trước mặt Lâm Vĩnh Sinh, dịu dàng lên tiếng.

Lâm Vĩnh Sinh nhìn thấy cô thì nở nụ cười: “Tổng giám đốc Mộ có thể đến Lâm Vĩnh Sinh tôi rất vui.”

Lâm Vĩnh Sinh rất thích Mộ Thi Hàm, dù gì người mười tám tuổi đã có thể gồng gánh cả một tập đoàn như Mộ Thi Hàm thật sự không nhiều, huống hồ đối phương còn là một cô gái yếu ớt.

“Tôi rất hứng thú với dự án của chủ tịch Lâm nên có ý muốn hợp tác với Lâm Thị, tôi tin có sự gia nhập của Mộ Thị tôi nhất định sẽ khiến cho chủ tịch Lâm như hổ mọc thêm cánh.” Mặc dù Mộ Thi Hàm đang bàn chuyện hợp tác với người khác nhưng biểu hiện lại trước sau như một không hề nịnh nọt gì.

Thế nhưng người quen biết cô biết đây là dáng vẻ vốn có của cô, cho nên Lâm Vĩnh Sinh không hề phản cảm với việc này, ngược lại còn ha ha cười lớn: “Tổng giám đốc Mộ có ý này thì đúng là vinh hạnh của Lâm Vĩnh Sinh tôi, tôi sẽ suy nghĩ thêm về việc này.”

Lúc Mộ Thi Hàm bàn chuyện làm ăn với người khác thì trông có vẻ đặc biệt tự tin, khí chất ngút trời khiến người ta khó có thể rời mắt, rõ ràng cô chỉ là một cô nhóc mới hơn hai mươi tuổi đầu nhưng dáng vẻ bình tĩnh ung dung kia, ngay cả người có kinh nghiệm dày dặn trên thương trường cũng không làm được.

Mộ Thi Hàm gật đầu: “Lời đã nói xong, vậy tôi không làm phiền chủ tịch Lâm nữa, xin lỗi không tiếp chuyện được.”

“Tổng giám đốc Mộ, tôi nói suy nghĩ thì thật sự sẽ suy nghĩ thêm, chậm nhất là hai ngày, nếu như có ý tôi sẽ cho người liên hệ với cô.”

“Tôi chờ tin tốt từ ông.”

Sau khi chào hỏi Lâm Vĩnh Sinh thì ánh mắt của Mộ Thi Hàm bắt đầu tìm kiếm trong bữa tiệc, mắt lướt hết một vòng cuối cùng cũng đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia, lúc này cậu bé đang ngồi ăn tiramisu ở khu đồ ngọt.

Trong cả sảnh tiệc cũng chỉ có thể thấy một đứa bé trai là Phù Quán Lâm thôi, cậu bé trông có vẻ tầm năm sáu tuổi, mặc một bộ đồ theo phong cách Anh Quốc, đôi mắt long lanh trắng đen rõ ràng, lông mi dài cong vút, gương mặt trắng mềm, trông rất đáng yêu.

Cậu bé nhìn thấy Mộ Thi Hàm thì đôi mắt sáng lên: “Chị à, chị xinh quá đi, còn xinh đẹp hơn cô nhỏ của em nữa.”

Mộ Thi Hàm ngây người, cô không ngờ là sẽ có một đứa trẻ con chủ động chào hỏi với một người lạnh lùng như cô, cô khẽ mím môi, thấp giọng nói: “Cảm ơn em.”

Phù Quán Lâm thấy dáng vẻ này của Mộ Thi Hàm thì cười híp mắt: “Chị à, có phải chị không thích cười không? Một người xinh đẹp như chị đây thì đáng lẽ nên cười nhiều hơn mới đúng, chị cười lên chắc chắn sẽ đẹp hơn nữa.”

Mộ Thi Hàm và cậu nhóc này chưa hề quen biết nhau, lúc này đối diện với Phù Quán Lâm cô thật sự không biết nên nói gì, do dự một lúc rồi hỏi: “Em ở đây một mình sao? Người nhà em đâu? Sao lại để em ở đây một mình vậy?”

“Không phải đâu, chú em đưa em đến đây, lúc nãy chú ấy nghe điện thoại nên ra ngoài rồi, bảo em đừng chạy lung tung.”

“Ừm, vậy em đừng chạy lung tung đấy nhé, em còn quá nhỏ, lỡ như đi lạc thì rất phiền phức.” Nhớ lại kiếp trước cậu nhóc bị người ta bắt cóc thì Mộ Thi Hàm không khỏi lo lắng.

Lúc này cô cũng không quan tâm đến việc có thể móc nối quan hệ với nhà họ Phù được hay không, một cậu bé nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, đáng yêu đến nỗi khiến tim người ta cũng tan chảy, nếu như xảy ra chuyện gì thì đúng là đau lòng, chẳng trách ông cụ Phù vì mất đi Phù Quán Lâm mà bệnh mãi không khỏi, một cậu nhóc như thiên sứ vậy ai có thể đành lòng mất đi chứ?

“Vâng em biết rồi, em nhất định sẽ ngoan ngoãn ngồi đây đợi chú về.” Phù Quán Lâm dùng dĩa cắt một miếng bánh bỏ vào miệng.

Lúc cậu bé ăn, má phồng lên, đáng yêu đến nỗi khiến Mộ Thi Hàm không rời mắt đi được.

“Tổng giám đốc Mộ, tôi có thể mời cô nhảy một bài không?” Thẩm Thanh Phong bước đến trước mặt Mộ Thi Hàm, đưa tay về phía cô.

Mộ Thi Hàm lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không biết nhảy.”

Thẩm Thanh Phong thấy cô lại từ chối anh ta một cách lạnh lùng như vậy thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Sao vậy? Tổng giám đốc Mộ không nể mặt tôi sao?”

Mộ Thi Hàm nhíu mày, đang muốn mở miệng thì phát hiện Phù Quán Lâm lúc nãy còn ở cạnh cô đã đột nhiên không thấy nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK