Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Áo ngủ có đủ mọi loại giá, váy ngủ tơ tằm hơn một ngàn, váy bông trắng tinh khiết hơn trăm, và áo ngủ bình thường có mấy chục… Nam Mẫn và Lạc Ưu quyết định chọn loại áo mấy chục đồng.  

 

Từ chối tất cả mọi hành vi bào tiền!  

 

Tuy Dụ Gia Hàng đã nói sẽ không tính tiền bọn họ.  

 

Lạc Ưu nhìn áo ngủ màu trắng in hình vịt vàng trên người Nam Mẫn, cũng không nhịn được cười cười.  

 

Hai người đắm chìm trong thế giới trêu ghẹo lẫn nhau, bất giác đi nhầm đường, lạc mất, chẳng những không tìm thấy chỗ xông hơi mà còn đi tới “hồ uyên ương” của mấy cặp đôi nam nữ.  

 

Khi bọn họ nhận ra được điều đó, thì đã quá trễ.  

 

Khi nhưng âm thanh ưm a vang lên bên tai bọn họ, thì họ đã đến nơi sâu nhất của khu này, đó là những hồ tắm lộ thiên có khoảng cách nhất định với nhau, một đôi nam nữ đang chơi đùa trong đó, mặt trời chiều ngã về tây, trong làn hơi nước mờ ảo, người con gái đưa lưng về phía người đàn ông, quay mặt về hướng bọn họ.  

 

Nam Mẫn và Lạc Ưu lập tức nhận ra ngay.  

 

Cơ thể bỗng chốc khựng lại.  

 

Trác Huyên!  

 

Bảo vệ cách đó không xa phát hiện có người xông vào, khẽ quát: “Ai?”  

 

 

 

Trác Huyên nghe thấy tiếng động thì mở to hai mắt, trông thấy Nam Mẫn và Lạc Ưu đang đứng đó nhìn mình chằm chằm.  

 

Khoảnh khắc trông thấy Nam Mẫn, cô ta hoảng sợ, tay trượt khỏi hòn đá bên cạnh hồ, cứ thế úp mặt xuống nước, mà người đàn ông vừa tác động lực vào cơ thể cô ta, cằm để râu quai nón, ánh mắt trở nên sắc bén.  

 

Môi lại khẽ nhếch lên.  

 

“Nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa. Mang bọn họ vào đây”.  

 

Râu quai nón ra lệnh, vệ sĩ áo đen lập tức nhào về phía hai người bọn họ.  

 

Nam Mẫn và Lạc Ưu thốt lên gần như là cùng một lúc: “Chạy!”  

 

Kết quả là vừa quay người lại, sau lưng đã xuất hiện một đống vệ sĩ áo đen từ lúc nào, trực tiếp bao vây bọn họ.  

 

Hai người cùng lùi về sau từng bước, thầm nghĩ trong lòng: Toang rồi!  

 

Vì định đi xông hơi nên Nam Mẫn và Lạc Ưu đã để lại đồ đạc của mình trong tủ quần áo, chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ, thoải mái nhẹ nhàng, chẳng mang theo cái gì cả.  

 

Bên trong lớp áo ngủ hoàn toàn trống trải, chẳng có món đồ bảo vệ nào.  

 

Không thể gọi điện thoại cầu cứu được, đành phải tự cứu lấy mình.  

 

Lạc Ưu cảnh giác nhìn đám người áo đen kia, híp mắt, thử đếm số người bên kia, cùng với sức chiến đấu của bên mình, hỏi Nam Mẫn: “Đánh được không?”  

 

Nam Mẫn nói: “Không được cũng phải được”.  

 

Cô hỏi Lạc Ưu: “Eo cô ổn không?”  

 

Lạc Ưu: “Không ổn cũng phải ổn. Chơi!”  



Vừa dứt lời, cô ấy và Nam Mẫn như mở khóa an toàn, cùng lao lên hành động. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK