• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Họ đi, đi sâu vào trong khu sinh thái. Được Khang Nam dẫn tới một cái hang nhỏ hệt như hang của động vật ăn tạp, thỏ chẳng hạn?

“Đây là đâu đây? Mình nhớ chúng ta cưng từng vào khu sinh thái nhưng khong thấy chỗ này.” Thẩm Tư Duyệt tò mò hỏi.

“Mình không biết, chúng ta đi khám phá đi? Biết đau có điều thú vị thì thế nào.” Khang Nam đáp lời.

“Eo, chẳng dám đâu. Lỡ có chuyện thì sao?” Hạ Tử Tinh giật thót nói.

“Sợ gì, chúng ta có võ đấy nha.” Khang Nam giương quyền hắc hắc nói.

“Vừa hay chỗ này đủ chúng ta chui nữa… Đi nha?” Khang Nam cố gắng, đôi mắt long lanh như thiếu nữ ôm lấy tay của Hạ Tử Tinh nói.

“Hừ, chán cậu. Giờ đi thôi không lẽ đến đây còn về” Duyệt Duyệt làm bộ làm tịch nói. Nói rồi cô cũng định chui vào nhưng bị Khang Nam ngăn lại.

“Sao nữa?” Bị ngăn, Tư Duyệt bực bội quay lại quát.

“Để mình đi trước.” Khang Nam nói.

“Có cái việc đi trước cậu cũng muốn giành hả?” Duyệt Duyệt đáp.

Khang Nam không nói gì nhưng hai gò má của cậu đỏ bừng bừng, ánh mắt lại hướng về phía cái chân váy cô đang mặc trên người.

Thì ra cậu ta ngại, cậu ta sợ Thẩm Tư Duyệt đi trước sẽ bị lộ quần trong. Tuy nói chân váy đồng phục được thiết kế khá dài nhưng điều bị lộ khó tránh khỏi. Tư Duyệt bây giờ cũng chú ý tới bản thân đang mặc váy. Ngày thường mẹ bận, bố mặc trang phục cho cô toàn quần ngắn rồi quần lửng khiến cô đã dần quen. Tự nhiên nhắc tới làm cô bé nhớ bố quá, cô bước sang một bên để Khang Nam đi vào trước. Được một đoạn rồi cô mới vào.

Hai người vừa đi vào, từ trong bụi cỏ gần đó áo quần xộc xệch đi ra. Bộ dáng cô bé nhỏ gày, chính là bạn học Lê Khả Khả – Con gái của thần thể dục, dạo này họ chơi khá thân với nhau.

“Hai người họ đi đâu rồi?” Cô bé ngó nhìn xung quanh thế mà vô tình đi tới trước của hang. Đi đứng thế nào lại khiến cô ngă tỏm vào trong đó.

Vậy là ba bạn trẻ đã cưng chui vào một cái hang lạ kỳ, không biết chúng trẻ sẽ gặp những chuyện hay ho gì trong đó đây?

Ở bên Thẩm Thiên, một ngày nọ anh đang đợi tin từ Trương Tiểu Đào thì từ xa có một cô gái máu me toàn thân chạy tới.

Ở đây có hai người là cao thủ võ thuật, dù bị mất tu vi thì nội lực vẫn còn đấy, dù cách xa trăm mét họ cũng có thể nhìn thấy mồn một nếu muốn.

Thẩm Thiên loé mắt lên, phóng tầm mắt ra xa thì nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc, đây chẳng phải Tiểu Đào sao? Sao lại ra nông nỗi này? Cô ấy chẳng phải tới chỗ đảo chủ sao, thế nào lại trọng thương trở lại như thế. Ở trên Bất Tử Tinh, kẻ nào to gan lại giám ra tay với hậu nhân Bất Tử Tộc như thế đây

“Cô có chuyện gì thế?” Lo lắng mấy cha con chạy lẹ tới chỗ Tiểu Đào và hỏi han.

Cô ấy không npis không ràng, kéo theo ba người chạy nhanh về phía trước. Thấy Tiểu Đào chạy, cả ba liền chạy theo.

Ở đây tốc độ của Trần Dương Kiệt là nhanh nhất, của nhóc Hạo là chậm và thiếu xa mọi người nhất nên ông phải bế theo thằng nhóc, như thế mới không ai bị bỏ lại phía sau.

“Tiểu Đào, cháu ổn chứ?” Trần Dương Kiệt hỏi.

“Ổn….?… Chúng ta mau chạy trước rồi nói.” Tiểu Đào hồng hộc thì thào.

“Chạy? Chạt khỏi ai?” Thẩm Thiên quay sang, gio gj hơi lớn, anh quát.

Trương Tiểu Đào nghe thì giật mình, tốc độ của cả mấy người đều khá nhanh, đằng sau chỉ toàn là bụi, đã chạy xa khỏi vị trí ban đầu từ bao giờ.

Ngó nhìn mọi góc, không thấy bóng dáng của người nào khiến cô thở dài một hơi:

“Có lẽ là chúng ta thoát được một kiếp”

Nói rồi cô để ý thấy một hang động đằng kia, cô kéo mấy người tới đó ngồi nghỉ ngơi.

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?” Trần Dương Kiệt an vị, ông hỏi.

“Họ lệnh giết sạch các người, ta từ chối và bị đuổi. Không chạy nhanh khéo chúng ta sẽ bị chết mất!”

?-?-?

“Đảo chủ? Rốt cuộc vì sao họ lại hạ lệnh đuổi giết chết chúng tôi?” Thẩm Thiên hoài nghi hỏi.

“Vì ông, Trần Dương Kiệt…..”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang