• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Thế thì cút ra ngoài đi!”  

             “Dạ đây!”  

             Long Thiên đứng dậy, định bỏ đi, đột nhiên cảm thấy hình như không đúng lắm? Đệt, từ bao giờ mà ông đây phải quy thuận thế? Mỹ nữ thì làm sao, ghê gớm lắm à? Anh đang định quay đầu thì cánh cửa đã đóng sầm lại, còn đập mặt anh làm máu mũi tuôn ra òng ọc.  

             Long Thiên ôm đầu ngồi thụp xuống, chửi thề một tiếng, sau đó tức tối cầm điện thoại gọi một cú để “mách tội”: “Ông già kia, tôi không hoàn thành được nhiệm vụ này đâu! Con gái ông như con hổ cái ấy, vừa vào đã đạp tôi hỏng hết cả hàng họ rồi!”  

             Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia nghe xong mà kinh ngạc: “Đá vào chỗ đó à?”  

             “Ông nói thử xem, phụ nữ đá đàn ông thì đá vào đâu được? Tôi làm gì có ngực, từ đầu đến chân chỉ mỗi một chỗ nhạy cảm đó thôi”, Long Thiên cạn lời.  

             “Hỏng hẳn chưa?”  

             “Tôi thấy cũng đủ bết bát đấy!”  

             “…Hình như cậu hơi nóng ruột nhỉ”, người đàn ông kia im lặng trong chốc lát.  

             Long Thiên tức xì khói: “Tiên sư ông, chẳng phải ông bảo càng nhanh càng tốt à? Tôi tưởng ông nói chuyện với cô ta xong hết rồi mới đạp cửa vào đấy chứ!”  

             “Đạp cửa thì hơi thô lỗ đấy, Thiên à, chuyện trai gái không thể nóng vội được đâu. Hay là cậu bồi dưỡng tình cảm với nó, cứ từ từ thôi”, người đàn ông kia nhẹ nhàng khuyên bảo, chỉ sợ viên thuốc giải mà mình vất vả tìm về sẽ chạy mất.  

             Long Thiên chê bai: “Tôi đợi được, chỉ sợ con gái không đợi được thôi. Mà ông nói cái gì nhỉ, cái gì mà cơ thể của Chân phượng phải dùng tinh huyết của Chân Long mới giải được lời nguyền, nếu không không sống nổi quá tuổi hai mươi bảy. Ông đây lăn lộn ở Quỷ Môn bao nhiêu năm, biết rằng người học võ được phân rõ đẳng cấp, nhưng chưa từng nghe nói tới chân long chân phượng gì cả! Tôi nghi ngờ ông đọc tiểu thuyết viễn tưởng hơi nhiều đấy, chỉ thiếu nước lên tiên thôi”.  

             “Phương Nhân Vương nói vậy, cậu cảm thấy tôi có thể không tin à?”, người đàn ông trung niên cũng cảm thấy chuyện này hoang đường lắm, nhưng lời của ông thần tiên ấy chẳng lẽ lại là giả?  

             Nghe tới tên của Phương Nhân Vương, Long Thiên sững người. Ông ta chính là một trong những cố vấn của Quỷ Môn, được xưng tụng là “thầy tướng có số trời”, một cái miệng xúi quẩy như quạ đen cực kỳ điển hình, nói ai chết người đấy, lời của ông ta thực sự không tin không được. Với tấm lòng cứu một mạng người hơn xây mười tòa tháp, Long Thiên thấy mềm lòng: “Được rồi, ông lôi cả lão yêu quái ấy ra rồi, tôi đành ngoan ngoãn ở nhà ông vậy, đỡ lan tin tới tai ông già quái gở đấy, còn tưởng tôi không coi ông ta ra gì. Ông ta mà nguyền rủa một câu chắc toi đời!”  

             “Thế thì cảm ơn cậu nhé!”, người đàn ông trung niên thở phào: “Cậu cứ ở nhà đợi, tôi với bác gái chiều nay đã chuyển ra ngoài rồi, ông Vương cũng đi theo chúng tôi, coi như tạo cơ hội cho hai người. Con bé Lệ Trân bề ngoài lạnh lùng chứ trái tim ấm áp lắm, cậu kiên nhẫn một chút. Với cả sau này đừng đạp cửa nữa, thô lỗ lắm, con gái phải được bảo vệ, yêu chiều, nó mới giao trái tim mình cho cậu…”  

             Ông già kia càm ràm rất nhiều khiến Long Thiên thấy sốt ruột: “Còn chuyện gì nữa không?”  

             “Còn chứ, cậu nói xem, cậu đăng ký kết hôn mà không gọi tôi là “bố”, có thấy quá đáng không?”, người đàn ông trung niên tỏ ra ấm ức.  

             Long Thiên gân cổ lên cãi: “Bố ruột tôi tôi còn chẳng buồn gọi huống hồ là ông, Mã Vận cũng không được nhé, đây là khí phách, hiểu không? Đâu thể gọi người ta là bố dễ dàng thế được, ông đang sỉ nhục tôi!”  

             “Thế tôi thưởng thêm mười triệu tệ nha?”  

             “Bố ơi, phụ thân đại nhân, bố yêu của con!”  

             Người đàn ông trung niên hài lòng cúp máy, Long Thiên cất điện thoại đi, chà xát gương mặt mình rất mạnh bạo. Thời buổi này kiếm ít tiền tiêu vặt khó khăn ghê, bán rẻ nhan sắc còn không đủ, đến cả tôn nghiêm cũng mất luôn. Sau khi bỏ lại một câu oán thán như thế, Long Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ lủi về phòng mình, hôm nay đành tự giải quyết vậy.  

             “…”  

             Vương Lệ Trân không biết nên hình dung tâm trạng của mình bây giờ thế nào. Cô chỉ sợ tên súc sinh ở phòng bên cạnh đạp cửa xông vào lên nên khóa trái cửa, nhất định phải canh cửa chằm chằm không dám ngủ, tay cầm điện thoại, định gọi cho ông bố không đáng tin của mình thì đối phương đang trong một cuộc gọi khác. Cô nghe thấy tiếng Long Thiên nói chuyện điện thoại ở bên ngoài, nội dung trò chuyện khiến cô cảm thấy mình không phải con ruột, có ông bố nào đẩy con gái mình vào biển lửa không?  

             Vương Lệ Trân khóc không ra nước mắt, cũng không thể trách khả năng chịu đựng của cô quá kém, bất kỳ ai gặp phải chuyện thế này cũng phát điên cả thôi, cho dù là con cưng của ông trời như cô cũng không phải ngoại lệ.  

             Cái gì mà chân long với chân phượng, ông bố của cô bị khùng hay bị điên?  

             Không thể nào, cho dù ông ấy bị điên, chắc mẹ cô cũng không điên cùng đâu nhỉ?  

             Mình chỉ còn hai năm tuổi thọ nữa?  

             Xàm quần!  

             Năm nào đi kiểm tra sức khỏe cũng không có vấn đề gì hết!  

             Tóm lại, Vương Lệ Trân dùng lý trí tổng kết vấn đề rằng, trước hết hai kẻ thần kinh trong nhà chuyển đi rồi, sau đó có một tên thần kinh khác chuyển tới, đã thế còn là một tên thần kinh rất bạo lực.  

             Khi Vương Lệ Trân đang suy nghĩ miên man thì điện thoại đổ chuông làm cô sợ hết hồn, rơi cả điện thoại xuống sàn. Cô nhặt điện thoại lên, nhìn thấy dãy số hiển thị thì lập tức bắt máy: “Điều tra đến đâu rồi? Rốt cuộc là thứ yêu nghiệt từ đâu tới?”  

             Vương Lệ Trân tung hoành trên thương trường nhiều năm nên đương nhiên cũng có mạng lưới tình báo của riêng mình. Sau khi gặp mặt Long Thiên, cô đã gửi hình ảnh của anh cho một cao thủ tình báo mà mình thuê về, yêu cầu toàn bộ thông tin về anh.  

             Cao thủ tình báo báo cáo trong điện thoại: “Long Thiên, tên thật là Long Sơn Hổ, nam, hai mươi hai tuổi, cậu chủ lớn nhà họ Long ở thủ đô”.  

             Vương Lệ Trân chăm chú lắng nghe, chỉ sợ bỏ sót điều gì đó, thế rồi đối phương im phăng phắc, cô không nén được mới hỏi: “Hết rồi?”  

             “Hết rồi!”  

             Vương Lệ Trân đập điện thoại luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK