Mục lục
Chàng Rể Quân Vương - Trương Thác - Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 377:

 

Trương Thác không nhìn Tần Nhu, đưa tay chỉ về phía trước.

 

Chiếc xe BMW đang di chuyển thì từ từ dừng lại, Trương Thác mở cửa ra, vừa chuẩn bị xuống xe thì giọng nói của Tần Nhu lại lần nữa vang lên.

 

“Hay là tôi làm người thứ ba, không ảnh hưởng gia đình anh, nếu anh không đồng ý, tôi sẽ theo đuổi anh trước mặt vợ anh, đến lúc đó vợ anh mà ghen thì đừng trách tôi không nhắc trước nhé.”

 

Tần Nhu cười trông rất xinh đẹp.

 

Trương Thác đi bộ vào khu phó nhỏ.

 

Bây giờ anh mới hiểu ra một chân lý, phụ nữ thật sự muốn giở trò thì gê gớm hơn đàn ông bắt cứ việc gì.

 

Lời nói lúc nãy của Tần Nhu, đặt ở vị trí là người đàn ông nói với phụ nữ thì thật sự không thể thể hiện được khẩu khí đó.

 

Mặc dù mới rời đi vài ngày thôi nhưng trong lòng Trương Thác thật sự có chút nhớ nhung khu phố nhỏ này, cảm giác này trước giờ Trương Thác chưa từng trải qua.

 

Gia đình sống ở đây cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác.

 

Trương Thác bước lại gần, nhìn thấy đèn trong ngôi biệt thự vẫn còn sáng.

 

Nhớ đến dáng vẻ người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, Trương Thác tự nhiên cười toe toét, thuận tay hái một bó hoa dại ở trong vườn rồi đi vào bên trong.

 

Cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng động làm người phụ nữ trong nhà giật bắn cả mình.

 

Giang Tĩnh ôm lấy thùng thuốc, vẻ mặt lo lắng nhìn về trước cửa, vừa rồi xảy ra sự việc đột kích đó khiến trong lòng cô ấy vẫn còn lo lắng.

 

Khi nhìn thấy người ở trước cửa là Trương Thác, Giang Tĩnh đã không còn lo lắng: “ Anh Trương, anh về rồi.”

 

*Ừ.” Trương Thác gật đầu, kì lạ nhìn hộp thuốc ở trong tay Giang Tĩnh: “Sao thế, cô bị thương sao?”

 

“Không phải tôi.” Giang Tĩnh lắc đầu, vẻ mặt có chút tự trách: “Là Giám đốc Lâm…”

 

*Ngữ Lam!” Trương Thác đột ngột kinh ngạc.

 

Đúng lúc đó, Lâm Ngữ Lam từ tầng hai đi xuống, khi nhìn thấy Trương Thác, ánh mắt người phụ nữ không che giấu nổi sự vui mừng: “Chồng ơi, anh về rồi à?”

 

“Em bị thương sao?” Trương Thác cau mày lại, đi đến phía trước Lâm Ngữ Lam, vừa nhìn đã tháy vét thương trên cánh tay của cô.

 

Vết thương dài 10cm trên cánh tay trắng trẻo và mềm mại của người phụ nữ nhìn rất đau lòng.

 

“Là ai làm?” Trương Thác quay đầu nhìn sang Giang Tĩnh.

 

Ngay lúc Trương Thác quay đầu lại, Giang Tĩnh giống như nhìn thấy một con thú vật đang ngủ sau đó đột nhiên tỉnh lại.

 

*Thưa anh Trương, sự việc vẫn đang điều tra.”

 

“Điều tra?” Ánh mắt Trương Thác lộ ra sự bất mãn.

 

Dưới ánh mắt của Trương Thác, Giang Tĩnh vội cúi đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt của anh.

 

“Anh làm gì phải nổi giận như vậy chứ!” Lâm Ngữ Lam nắm chặt tay Trương Thác: “Việc này không thể trách Giang Tĩnh được, đêm nay nếu không có cô ấy, bây giờ em làm sao có thể ở nhà an toàn thế này được.” “Giang Tĩnh, ổn rồi, cô về trước đi.”

 

Lâm Ngữ Lam vừa nói xong, Giang Tĩnh liền bỏ hộp thuốc xuống, đi ra ngoài biệt thự kiểm tra.

 

“Được rồi, anh đừng trách Giang Tĩnh nữa, sự việc hôm nay ai cũng không phản ứng kịp được.” Lâm Ngữ Lam nhấc tay Trương Thác lên, đưa bàn tay còn lại đặt vào lòng bàn tay Trương Thác.

 

Nắm bàn tay yếu ớt nhỏ nhắn này, Trương Thác thở phào nhẹ nhõm: “Em bị thương rồi, anh bôi thuốc cho em nhé.”

 

“Vâng.” Lâm Ngữ Lam gật đầu.

 

Trương Thác cầm hộp thuốc lên, ngồi trên ghé sofa cùng Lâm Ngữ Lam, cần thận bôi thuốc cho cô.

 

“Việc ở Hàng Châu anh xử lý xong rồi à?” Bôi cồn lên vết thương ở cánh tay làm cô cảm thấy đau nhói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK