• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh xuân phơi phới ấy, chỉ muốn yêu một người, không muốn nghĩ xa xôi.

————

Vì mãi mê trò chuyện với Hạ mà đến tận 5h30 chiều Du mới ra khỏi cổng trường. Cho đến khi cô lọ mọ đạp xe về tới nhà thì đã thấy mẹ cô gọn gàng ngồi ở trên ghế sô pha chờ cô.

Thời điểm Du nhìn thấy mẹ mình, cô mới chợt nhớ ra cuộc gọi thúc giục về nhà của mẹ cô khi nãy. Biết mình lại sa vào vòng sai phạm, cô nhẹ nhàng bước vào nhà, vẻ mặt e sợ mà nhìn mẹ.

“Thưa mẹ con mới về.”

Mẹ Du ném ánh mắt hình viên đạn cho cô: “Còn biết đường về nhà à? Nói mau tại bây giờ mới mò về?”

Dĩ nhiên là cô không thể thành thật mà nói là do cô mãi mê tán gẫu với crush mà quên luôn cả mẹ mình rồi, cho nên cô chuẩn bị lên dây cót để bịa lí do.

“Con ở trong trường hóng gió một chút thôi. Xin lỗi, tại gió mát quá nên con đã quên mất mẹ.”

Ôi! Lí do như thế mà cô cũng bịa ra được. Cô cũng thật là khâm phục chính mình quá đi.

“Lên phòng tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm.” Mẹ Du nói xong thì đứng dậy đi xuống nhà bếp: “Mẹ đi hâm nóng đồ ăn.”

Du không nghĩ rằng mẹ cô lại dễ dàng bỏ qua cho mình như thế nên nâng cặp mắt ngạc nhiên mà nhìn bóng lưng của mẹ mình, nhưng cũng không dám hỏi ra miệng nên đành quay đầu đi lên lầu.

Mẹ Du bình thường sẽ rất ít khi hỏi hang tới vấn đề học tập của cô bởi vì mẹ cô nói muốn cô được thoải mái. Sau này nếu như không đỗ đại học thì đi học nghề, học cái nghề nào mà cô cho là thích thì được. Thế nên hai mẹ con rất ít khi bất hòa về thành tích học tập của cô mà chỉ toàn tranh cãi về vấn đề ăn uống qua loa và sức khỏe của cô là nhiều. Cũng may hai lần trước, một lần là do té xe, còn một lần là do làm việc nghĩa hiệp mà bị thương cho nên mẹ cô mới không sát phạt cô, lần này thì vết thương nằm trên trán cũng bị tóc che khuất nên coi như là tránh được một kiếp nạn nữa.

Vốn là kiểu người yêu công việc, Du rất ít khi thấy mẹ bỏ ngang công việc để về nhà, hầu như là không xảy ra ngoại trừ mấy lúc cô đột nhiên bị bệnh. Mà bây giờ, mẹ cô lại đột nhiên bỏ ngang ca trực để ngồi ở đây thì Du chắc chắn một điều là mẹ đã được cô chủ nhiệm kể cho nghe hết mọi chuyện rồi. Chỉ nghĩ đến đây thôi là trong lòng cô cũng đã đứng ngồi không yên rồi thành ra lúc ngồi ăn cơm cô cũng không dám gây ra tiếng động. Ăn trong lo sợ, cứ ăn được vài đũa cô lại len lén nâng mắt nhìn mẹ mình.

Người phụ nữ này đã sắp ba mươi lăm rồi mà nhìn cứ như lão hóa ngược, nét mặt thanh tao trầm lắng này, dáng người gọn gàng tinh tế này nhìn thật là thuận mắt biếc bao.

Nhưng mà chẳng mấy chốc dòng cảm thán ca ngợi trong đầu cô đều bị đánh gãy bởi một giọng nói lạnh ngắt phát ra từ phía đối diện: “Nhìn đủ chưa?”

Du giật mình, làm rơi luôn cái đũa đang cầm trên tay xuống bàn. Cô bối rối nhặt lại đôi đũa, đối diện với ánh nhìn chẳng mấy thăm tình của mẹ mình, cô biết mình không thể im lặng nữa rồi.

“Mẹ…không có gì muốn hỏi con sao?”

Mẹ Du gấp miếng thịt cùng miếng bông cải bỏ vào trong chén cô: “Đáng lý ra con nên tự giác nói cho mẹ biết mới đúng.”

Đó là món cô thích nhất và cũng là món có thể làm cho cô mắc nghẹn ngay lúc này.

Du nhìn miếng đồ ăn thơm ngon trong chén rồi lại nâng ánh mắt mong người đối diện thấu hiểu cho mình mà đáp: “Con thật sự không có làm.”

Mẹ Du vẫn điềm nhiên gấp thức ăn: “Thế thì con nên thành thật khai báo về những mối quan hệ của con gần đây.” Mẹ cô lại nâng cặp mắt sắc lẹm nhìn cô: “Mối quan hệ nào mà có thể khiến con rơi vào mớ rắc rối này đấy.”

Lần thứ n trong ngày Du nuốt nước bọt vì căng thẳng. Mẹ Du nhìn cô một lúc, thấy cô vẫn còn cố chấp do dự, bà để chén cơm xuống bàn, ngã lưng dựa vào thành ghế: “Con nên ý thức được hậu quả nghiêm trọng của chuyện này. Nếu như không điều tra ra được thì vết dơ này của con từ nay về sau cũng đừng mơ sẽ xóa được.”

Cô đương nhiên là biết được hậu quả xấu nhất của chuyện này nhưng nói ra bây giờ liệu có tốt lắm không? Đối diện với cặp mắt như chim ưng của mẹ mình, cô biết là mình không thể tiếp tục bịa chuyện được nữa rồi. Nếu đã thế thì chỉ có thể thành thật khai báo để được hưởng khoan hồng thôi.

Nghĩ đến đây cô bất lực thở khẽ, cũng bỏ chén cơm xuống bàn, cúi đầu bắt đầu kể. Từ đầu đến cuối chuyện gì cô cũng kể, duy chỉ có chuyện cô thích Hạ là lại giấu nhẹm đi không nói. Thế nhưng không biết mẹ cô đã nắm thóp được chỗ nào mà khi nghe xong câu chuyện câu đầu tiên mà bà hỏi chính là: “Con thích cô bé đó?”

Du giật mình ngẩng đầu giống như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Rõ ràng là cô đã né những chi tiết quan trọng đi rồi mà. Sao mẹ cô có thể đoán ra được?

Mẹ Du mang đậm tiếu ý trong ánh mắt, bắt chéo hai chân lại với nhau: “Phản ứng mạnh như thế có nghĩa là đúng rồi? Bộ con tưởng mẹ từ đá sinh ra chắc?”

Du bặm môi im lặng, coi như là ngầm chấp nhận.

Mẹ Du nghiêm mặt nhìn cô: “Con thích nam hay nữ mẹ không quản. Nhưng cô bé đó thì không được. Nhà người ta giàu như thế sao có thể chấp nhận con đây? Huống hồ gì hai đứa lại còn là nữ giới.”

Cô cũng ương ngạnh mà nhìn lại: “Nhưng con chỉ thích mỗi cậu ấy thôi.”

Mẹ Du tiếp tục nói: “Con còn chưa đi được nửa đời người thì lấy gì chắc chắn là con chỉ thích mỗi một người. Con đừng có cứng đầu nữa.”

Người lớn luôn có lí lẽ của riêng mình nhưng suy cho cùng cũng là điều muốn tốt cho tương lai của con cái. Những điều mẹ cô nói quả thật không sai, người nhà giàu thường thích môn đăng hộ đối, tìm một người lí tưởng kết hôn, sinh con duy trì nồi giống, tiếp đó là kế thừa gia nghiệp. Phân cấp giàu nghèo giữa cô và Hạ rất rõ rệt, người mắt mờ cũng có thể nhìn ra được điều đó, chỉ là từ khi cô xác định mình thích Hạ, cô đã tự làm cho mắt mình mù đi, cái gì cũng không muốn thấy nữa.

Mặc dù hiện tại cô chỉ là đang đơn phương người ta nhưng cô vẫn hay cảm thấy sợ hãi về đều này. Đã cố che giấu hiện thực trần trụi thế mà mẹ cô lại một lòng muốn đánh gãy, khiến cô trong một lúc nhất thời nghĩ không thông suốt, liền lớn tiếng cãi lại:

“Con không có cứng đầu. Con cũng không muốn lo xa. Con hiện tại chỉ thích mỗi cậu ấy, con chỉ muốn sống tốt cho hiện tại của mình thôi.”

Lần đầu tiên trong cuộc đời cô lớn tiếng với mẹ mình, cũng là lần đầu tiên trong đời khi cô tranh cãi với mẹ mà không nói vấp một chữ nào. Thêm một lần đầu tiên nữa đó chính là sau khi nói xong, cô cũng không quan tâm sắc mặt mẹ mình hiện tại như thế nào mà dứt khoát quay người chạy lên lầu.

Mẹ Du không có đuổi theo, vẫn ngồi tại bàn ăn không nhúc nhích. Mặc dù ánh mắt vẫn nhìn theo hướng Du chạy đi nhưng tâm tư thì hình như đang chuyển dời đi đâu đó mất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK