Mục lục
Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em - Tô Thanh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mau ăn hết đi, lần này tôi nhất định là mang em đi khám thai”

Nói rồi anh lại gắp cho cô thêm mấy món khác, rất nhanh cái bát của cô đã bị thức ăn lắp đầy.

“Em phải ăn thật nhiều, không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho đứa bé”

Nghe đến đây Hạ An tựa hồ bị thuyết phục rồi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua anh vài lần, cô không muốn ăn nhưng mà anh nói đúng, cô không ăn người đói không phải riêng cô mà còn là tiểu bảo bảo.

Mím môi một chút cô miễn cưỡng nâng lên đôi đũa cô nhẹ nhàng cho miếng thịt vào miệng.

Cố Chi Quân thấy cô chịu ăn bên môi lập tức vui vẻ kéo lên nụ cười mê người, tay vội vội vàng vàng gấp thêm một đống thức ăn cho cô.

Anh thật hận cái bát này, sao lại nhỏ như vậy, anh còn muốn gấp nữa mà nó đã bị đầy rồi.

Hạ An nhìn thức ăn trong bát của mình nhíu lại đôi mày thanh tú, đôi môi anh đào oán trách một câu.

“Được rồi! Anh cũng không phải nuôi lợn”

Cố Chi Quân bị cô can ngăn lập tức không dám động nữa, bỏ xuống đôi đũa anh yên lặng nhìn cô dùng bữa.

Quản gia một bên nhìn thấy cũng cười vui vẻ. Ông ở đây nhiều năm như vậy đây là lần đầu thiếu gia chăm sóc người khác. Xem ra Hạ An sau này cũng sẽ bớt đi mấy phần đau thương rồi.

Hạ An thật nhanh đã dùng bữa xong mà đúng như lời của Cố Chi Quân hứa anh liền mang cô đi khám thai.

Lúc tiến vào bệnh viện mùi thuốc sát trùng làm Hạ An khó chịu, mùi hương này làm cô nhớ lại ký ức không mấy tốt đẹp kia.

Cố Chi Quân nhìn bộ dạng của cô liền hiểu được cô đang nghĩ cái gì, thở dài một hơi, thẳng lưng lên tay anh nhẹ nhàng đặt bên eo cô kéo sát về bên mình.

Mấy người chồng ở đây hình như cũng làm như vậy.

Hạ An nhìn cánh tay đặt bên eo mình, ngước mắt cô lại nhìn lên anh tỏ rõ khó hiểu.

Cố Chi Quân như bị chột dạ, anh cũng biết cô khó hiểu cái gì, anh trước giờ chưa có đối xử dịu dàng với cô như vậy bao giờ.

“Đi thôi”

Anh nho nhỏ nói một câu cố ý bẻ hướng sự việc, sau đó chân anh lại khẩn trương mang Hạ An đi vào, không cho cô có cơ hội phản kháng.

Dưới sự dẫn dắt của anh cả hai rất nhanh đã đến khoa phụ sản.

Hạ An nằm trên giường để nữ bác sĩ siêu âm cho cô.

Mà Cố Chi Quân ngồi cạnh cô, một bên nắm lấy tay cô một bên lại dán mắt chăm chăm vào màn hình hiển thị hình dạng của thai nhi.

Nhỏ bé vậy sao tựa hồ chỉ lớn hơn nắm tay của anh vài chút.

Hình dạng cũng chưa rõ ràng là bao nhưng lại khiến anh có loại hạnh phúc khó tả.

“Bác sĩ đứa bé tốt lắm phải không?”

Anh quan tâm hỏi đến anh thực mong là bé vẫn tốt.

Bác sĩ nhìn qua hai người rồi bên môi khẽ cười rồi thông báo một câu.

“Thai nhi rất tốt hơn nữa còn có thể là song thai”

Cố Chi Quân nghe đến song thai liền mở to hai mắt bên môi chịu không được cười ra tiếng.

Là song thai đó, cảm giác này còn thành tựu hơn việc anh ký được hợp đồng đa quốc gia nữa.

Anh lợi hại vậy sao? Một lần tiến công liền có thể tạo ra hai bảo bảo.

Anh thật muốn ăn mừng nha.

Hạ An cũng vui vẻ giống anh, nhưng không phải là loại phấn khích như anh mà trong mắt cô hiện nhiều hơn là hạnh phúc.

Niềm vui của cô, hạnh phúc của cô tựa hồ được nhân đôi vậy.

Ánh mắt cô lại vô thức lướt qua Cố Chi Quân nhìn thấy bộ dạng vui đến nổi cười ngô nghê của anh không hiểu sao cô lại có loại rung động rồi từ rung động lại chuyển sang hoài nghi.

Anh thật sự yêu thương đứa nhỏ vậy sao? Cô có nên tin đây là sự thật không?

[…]

Sau khi cả hai kiểm tra cho thai nhi xong liền vui vẻ bước ra khỏi phòng khám.

Mà Cố Chi Quân vẫn rất cao hứng, khuôn mặt lạnh lùng chốc chốc lại cười ấm áp.

Anh cảm thấy thật may mắn, may mắn vì anh có tận hai bảo bảo lại may mắn vì lúc trước anh đủ lý trí giữ bé con lại, nếu thật sự phá đi có lẽ anh sẽ hối hận đến chết.

Anh lại nhìn qua Hạ An, trong lòng lại thêm nhiều chút quyết tâm giữ cô bên mình, phấn khích chịu không nổi anh liền bế cô theo kiểu công chúa tiến ra ngoài.

“A”

Hạ An đột ngột bị nâng khỏi mặt đất liền hốt hoảng kêu lên một tiếng, sau đó lại giãy giụa muốn thoát.

“Thả em xuống, người khác nhìn thấy đấy”

Nói rồi mắt cô vô thức đảo qua một vòng, quả như cô đoán, ở nơi đông người như vậy một màng ân ái sến súa này của cả hai đã bị người ta thu hết vào mắt, xem cô và anh như điểm chú ý mà nhìn đến.

Cố Chi Quân lại chẳng thèm quan tâm vẫn trầm ổn bế cô bước đi.

“Tôi chính là muốn cho họ nhìn thấy đấy”

Khuôn mặt Hạ An nhanh chóng hiện lên bất lực rồi lại biến đỏ, da mặt cô mỏng lắm chịu không được loại chuyện như này.

Ái ngại đến tận cùng cô liền vùi mặt vào trong ngực anh giấu đi chính mình.

Hành động đáng yêu như thế Cố Chi Quân hoàn toàn bị cô chinh phục, thẳng lưng tự hào, anh như vị bạch mã hoàng tử ôm lấy cô công chúa của mình bước ra khỏi bệnh viện với ánh mắt ngưỡng mộ của bao người.

Thẳng đến khi vào trong xe anh mới thả Hạ An xuống, anh cũng vào theo ngồi cạnh cô.

Hạ An vẫn còn cảm thấy ngại ngùng, ánh mắt giận dỗi nhìn anh oán trách.

Chẳng qua mắt cô vốn to càng trừng thì cô càng đáng yêu chẳng có chút sát thương nào.

Cố Chi Quân nhìn lại chịu không được mà cười trầm ấm.

Cô gái này biểu cảm hoá ra vẫn luôn phong phú như vậy.

“Được rồi, xem như tôi sai, tôi mang em đi dạo phố có được không? Tâm trạng tốt thì thai nhi mới tốt”

Anh chính là lợi dụng hai tiểu bảo bảo đấy, hai nhóc à baba đây cũng hết cách rồi.

Hạ An lúc đầu vốn không muốn đi nhưng nghe đến tốt cho con cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.

“Ừm”

Quả thật gần đây cô quá buồn rầu ra ngoài một chút sẽ tốt hơn.

“Được”

Cố Chi Quân nhanh chóng khỏi động xe đạp chân ga chạy đi.

Mà anh lại không biết phía sau đang có một chiếc xe đen nhánh không ngừng bấm theo anh, một bước cũng không rời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK