Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Khôn nhanh chóng đồng ý. 

Hoàng Thiên không nói gì với Hạ Khôn, mà nói với Điềm Ny và bà cụ Lam: "Tôi đi trước, các người bảo trọng." 

"Ông cụ Ngưu, cũng cẩn thận" 

Hoàng Thiên lại nói với Ông cụ Ngưu. 

Ông cụ Ngưu giật mình từ biệt với Hoàng Thiên, đến bây giờ ông cũng chưa phục hồi tinh thần. 

Một nhóm người Cao Chí Viễn đều bị nhấc lên xe, Hoàng Thiên dẫn Fini vào chiếc xe thương vụ kia của Hạ Khôn. 

Hơn hai mươi chiếc xe thương vụ rời khỏi thôn trang nhỏ này. 

“Cậu chủ, chúng ta đi đâu?” 

Hạ Khôn hỏi Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên nhìn một chút, xe đã chạy ra khỏi thung lũng và đang đi trên đường cải hoang vắng. 

“Ngừng xe” 

Hoàng Thiên nói với Hạ Khôn. 

Hạ Khôn ngừng xe lại, chiếc xe này của ông ta ngừng trước, tất cả chiếc xe còn lại cũng ngừng lại. 

Hoàng Thiên xuống xe, anh cảm thấy cơ thể càng ngày càng suy yếu và vô lực, con mắt cũng khó chịu không thôi. 

Tất cả những điều này đều là Cao Chí Viễn ban tặng, tên khốn kiếp này. 

Hoàng Thiên cắn răng, nói với Hạ Khôn: “Đem mấy tên khốn kiếp ấy ra đây.” 

“Vâng” 

Hạ Khôn không biết Hoàng Thiên muốn làm gì, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ đưa đám người Cao Chí Viễn ra ngoài. 

Mười mấy tên thể thảm hiện ra đều gãy chân, bị vứt ở ven đường. 

Bọn họ gào khóc xin tha từng hồi, không kẻ nào không hối hận, vốn tưởng rằng Hoàng Thiên trúng cử trùng rồi thì sẽ rất dễ bắt nạt, đâu kẻ nào nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. 

Hoàng Thiên nhìn những kẻ dưới đất này một chút, sau đó anh chỉ Cao Chí Viễn, còn có Tôn Nhị Hổ và Tên xăm hình. 

“Đưa ba tên này tới, đám còn lại thì vứt ở đó đi.” 

Hoàng Thiên nói xong thì lên xe thương vụ. 

Thuộc hạ của Hạ Khôn lập tức hành động, nhấc Cao Chí Viễn, Tôn Nhị Hổ, còn có Tên xăm hình kia lên xe, đám còn lại thì vứt bên lề đường, để bọn họ tự sinh tự diệt. 

Cao Chí Viễn cũng sợ đến nỗi tè ra quần, ông ta cảm thấy không ổn lắm, Hoàng Thiên thả đám người kia, chỉ để lại ông ta, Tôn Nhị Hổ và Tên xăm hình, rốt cuộc muốn làm gì? 

Trong lòng buồn bực, nhưng Cao Chí Viễn cũng không ở chung xe với Hoàng Thiên, ông ta chỉ có thể ngóng trông nhanh chóng nhìn thấy Hoàng Thiên, sau đó cầu xin Hoàng Thiên bỏ qua cho ông ta. 

Xe đi về phía trước một đoạn, phía trước lại có mấy ngọn núi, Hoàng Thiên nói với thuộc hạ: “Chạy về phía ngọn núi phía trước kia”\ 

“Cậu chủ, chạy vào trong núi làm gì?” 

Hạ Khôn không rõ lắm. 

“Đừng hỏi nhiều” 

Hoàng Thiên nói. 

Hạ Khôn không dám lên tiếng nữa, ông ta lái xe chạy vào trong ngọn núi phía trước. 

Cho đến khi không còn đường, Hạ Khôn mới ngừng xe lại. 

Hơn hai mươi chiếc xe thương vụ đều dừng dưới chân núi, đã không còn đường để đi. 

Hoàng Thiên đưa Fini xuống xe, sau đó đứng dưới chân núi. 

Nhìn xung quanh thì nơi này không nhìn thấy một bóng người, loại rừng sâu núi thẳm này không ai muốn đến. 

“Áp giải ba tên kia ra” 

Hạ Khôn ra lệnh. 

Có người kéo ba tên ra ngoài rồi vứt xuống đất. 

Quần Cao Chí Viễn hoàn toàn ẩm ướt, ngã xuống đất cũng không dây nối, ông ta ngửa mặt nhìn Hoàng Thiên, trong lòng vô cùng thấp thỏm, không biết Hoàng Thiên muốn làm gì ông ta. 

Tôn Nhị Hổ và tên xăm hình cũng hoảng hốt, bọn họ nào có hung hăng như trước? 

“Cậu Thiên, là tôi có mắt không thấy núi thái sơn, tôi không phải người, xin cậu thai mạng cho..” 

Cao Chí Viễn đau khổ ngước mặt, cầu xin Hoàng Thiên. 

Bị mang tới nơi hoang vắng này thì trong lòng Cao Chí Viễn biết lành ít dữ nhiều. 

Hoàng Thiên chẳng hề nói câu nào, anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn Cao Chí Viễn. 

Càng như vậy thì trong lòng Cao Chí Viễn càng hối hoảng, ông ta cũng sắp không chịu nổi nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK