Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy y tá nhìn nhìn Giang Sách, sau đó lại quay đầu nói với người đàn ông kia: “Ông Kim, thật sự xin lỗi, những phòng bệnh dành cho một người nằm đã hết mất rồi, hiện tại chỉ còn phòng này là ít người nhất thôi ạ.”

“Nhưng mà ngài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng thu xếp, nhất định trong sáng sớm ngày mai sẽ chuyển ngài đến phòng bệnh dành cho một người nằm.”

“Nên mong ngài chịu khó một đêm.”

Người đàn ông kia tỏ ra vô cùng khó chịu, vẫy vẫy tay, mở miệng nói: “Được rồi được rồi, cút hết đi, ông đây muốn ngủ.”

Y tá kia gật gật đầu, nói: “Vậy ông Kim, chúng tôi xin phép rời đi trước, ngài nghỉ ngơi sớm đi ạ, có chuyện gì cứ trực tiếp ấn nút trên bàn là được. Phòng bệnh của ngài sẽ có y tá chuyên môn phụ trách trực ban hai tư giờ.”

Sau khi dặn dò xong hết thảy, y tá mới vội vàng rời đi.

Ông Kim kia nằm xuống, ngó trái ngó phải, càng nhìn Giang Sách lại càng thấy không vừa mắt.

Ông ta nhìn về phía Giang Sách nói: “Này, nhóc con.”

Giang Sách không thèm để ý tới ông ta.

Ông Kim kia nheo nheo mắt, nói với vẻ không hài lòng: “Con mẹ nó, mày điếc à? Ông đang gọi mày đấy!”

Giang Sách vẫn bất động không hề biến sắc.

“Ha, thằng nhóc mày cũng có gan đấy chứ?” Ông ta tiếp tục nói: “Ông đây không thích dùng chung một phòng với người khác, mày tự giác tìm y tá yêu cầu dọn ra đi.”

Đinh Mộng Nghiên không nghe nổi nữa rồi.

Cô không thể nhịn được nữa, lớn tiếng quát: “Sao người như ông lại có thể độc đoán ích kỷ như vậy? Nơi này là bệnh viện, không phải nhà ông! Không phải chỗ ông muốn làm gì thì làm. Còn nữa, phòng bệnh này chúng tôi là người tới trước, nếu có người phải đi thì cũng chỉ có thể là ông đi!”

Vốn dĩ tâm trạng đã đang không được tốt, giờ lại còn gặp phải một kẻ ác độc không biết nói đạo lý này nữa, Đinh Mộng Nghiên ghê tởm chết mất.

Ông Kim kia sửng sốt mất ba giây, sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Trước nay chỉ toàn những người đối xử khách sáo với ông ta, đây là lần đầu tiên có người dám mắng ông ta như thế.

Ông Kim vỗ vỗ giường bệnh rồi ngồi lên: “Ha, cho chút mặt mũi thì lại không biết xấu hổ đúng không? Được, xem ông đây đùa chết các người như thế nào.”

Ông ta nhìn lướt qua Giang Sách: “Ồ, bị thương ở ngực đúng không? Hình như còn rất nghiêm trọng nữa chứ.”

Vừa dứt lời, ông Kim đã lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá.

Rút một điếu thuốc, bật lửa.

Sau đó, ông ta ngồi trong phòng bệnh của bệnh viện, nghênh ngang phì phèo điếu thuốc lá, khói thuốc bay khắp căn phòng, mùi cực kỳ khó chịu.

Đinh Mộng Nghiên vốn đã ghét mùi thuốc lá, hơn nữa với vết thương của Giang Sách, anh căn bản không thể hít khói thuốc.

Vì thế Đinh Mộng Nghiên đã nổi giận đùng đùng đi tới trước giường bệnh ông Kim kia, lớn tiếng quát: “Nơi này là phòng bệnh, ông không được phép hút thuốc, hiểu không?”

Ông Kim trợn trắng mắt liếc cô một cái: “Tôi hút thuốc của tôi, cô khó chịu thì có thể cút ra ngoài.”

“Ông!” Lần đầu tiên Đinh Mộng Nghiên gặp phải người ngang ngược vô lý như vậy, giận đến nỗi cả người phát run: “Ông có dập điếu thuốc đi không?”

“Không dập.”

“Được, tôi sẽ cho ông hút!”

Đinh Mộng Nghiên lập tức ấn cái nút màu đỏ bên cạnh giường bệnh, chỉ một lát sau, bác sĩ y tá đều chạy vọt vào.

“Làm sao vậy?”

“Ông Kim, ông không bị gì nghiêm trọng đấy chứ?”

“Ông Kim, có phải ông cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không? Nếu có nhất định phải nói với tôi.”

Bác sĩ và y tá khẩn trương muốn chết.

Ông Kim phủi phủi làn khói: “Không phải tôi ấn, là cô ta ấn.”

Bác sĩ nhẹ nhàng thở phào một hơi, chỉ cần ông Kim không có chuyện gì là tốt rồi.

Quay đầu lại, bác sĩ nhìn Đinh Mộng Nghiên bằng ánh mắt khá là bất mãn: “Cái nút trong phòng này có liên quan đến ông Kim, xin cô đừng ấn tùy tiện như vậy.”

Đinh Mộng Nghiên hậm hực chất vấn: “Chỉ có ông ta là người bệnh, còn những người khác không phải người bệnh sao?”

Bác sĩ hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói nhảm nữa, cô gọi chúng tôi tới đây là có chuyện gì? Người nhà cô xảy ra chuyện gì sao?”

Đinh Mộng Nghiên nói: “Chồng tôi không sao hết, tôi kêu các người tới đây, chính là muốn các người nhìn bộ mặt đáng ghê tởm của ông Kim đây!”

Cô chỉ tay về hướng ông Kim, ánh mắt bác sĩ y tá đều nhìn theo hướng cô chỉ.

Một lát sau, bác sĩ nghi hoặc hỏi: “Ông Kim làm sao vậy?”

“Còn làm sao vậy?” Đinh Mộng Nghiên lớn tiếng nói: “Các người không nhìn thấy sao? Ông ta hút thuốc!”

Đúng thật, lúc này trên tay ông Kim vẫn còn kẹp tàn thuốc, hút một cách vui vẻ, toàn bộ phòng bệnh đều bị ngập trong khói thuốc, bác sĩ và y tá cũng nhìn thấy.

Nhưng mà, chẳng có ai để tâm đến nó.

Bác sĩ cũng chẳng ngần ngại trả lời: “Đây là việc riêng của người ta, sao chúng tôi quản được?”

Thế nào là các người quản không được?

Đây là đang trốn tránh trách nhiệm?

Đinh Mộng Nghiên giận sôi máu: “Trong bệnh viện không được phép hút thuốc lá, chứ đừng nói là hút thuốc ở phòng bệnh, đây là luật lệ quốc gia rồi! Bệnh viện của các người cũng có chế độ văn bản rõ ràng. Vậy thì tại sao lại không được áp dụng lên ông Kim này?”

Bác sĩ cười cười, nói: “Cô biết ông Kim này là ai không?”

Đinh Mộng Nghiên lạnh mặt hỏi: “Ai?”

Bác sĩ trả lời đúng sự thật: “Người này chính là Kim Khắc Trung, một thương nhssn lớn khu Giang Nam, đồ bệnh viện chúng tôi sở hữu đều do ông Kim đây quyên tặng.”

“Nói đây là bệnh viện không sai, nhưng nói một câu không dễ nghe, thì đây chính là đồ dùng riêng của ông Kim đấy.”

“Các người có thể ở trong phòng này là tốt lắm rồi, đừng bắt bẻ thêm nữa. Còn yêu cầu này yêu cầu kia, đúng là nhiều chuyện.”

“Nếu các người thật sự không hài lòng, không muốn hít khỏi thuốc, vậy được thôi, giờ tôi sẽ kêu y tá sắp xếp cho các người rời khỏi phòng bệnh này.”

“Sao hả?”

Đinh Mộng Nghiên cũng không biết nên nói cái gì mới phải.

Kim Khắc Trung quyên tặng bệnh viện, vậy nên ông ta có thể làm xằng làm bậy, muốn làm gì thì làm sao?

Trên đời nào có đạo lý như vậy chứ?

“Các người, các người…” Đinh Mộng Nghiên nhìn đám người trước mặt, giận đến nỗi nói lắp bắp.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Sách cười khổ lắc lắm đầu, xốc chăn lên rồi bước từ trên giường xuống, vừa đi giày vừa nói: “Anh đã nói không cần nằm viện rồi mà, rắc rối như vậy. Thôi, chúng ta đi thôi.”Giang Sách bước tới nắm tay Đinh Mộng Nghiên, dẫn cô cùng đi ra ngoài.

Đinh Mộng Nghiên có giận cũng vô dụng, nơi này là địa bàn của người ta, nếu bạn vẫn cố tình làm loạn, thì bác sĩ và y tác cũng sẽ không đứng về phía bạn.

Kim Khắc Trung ở phía sau vui tươi hớn hở nói: “Rốt cuộc cũng chịu cút rồi à? Ha, cút ngay từ đầu có phải tốt hơn không, cứ phải để ông đây ra tay chỉnh đốn, đúng là không có lòng tự trọng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK