Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đạp này cũng phá đi Triệu Ngọc Chân tốn sức bố trí Ly Hỏa Kiếm trận.

Triệu Ngọc Chân không nhịn nổi nữa, tức giận gầm lên một tiếng: “Kiếm lên!”

Thanh kiếm gỗ đào đỏ rực đột nhiên mọc lên từ dưới đất. Triệu Ngọc Chân bước lên một bước, cầm thanh kiếm đó chém ra một chiêu.

Lý Hàn Y không ngờ đạo sĩ này nói đánh là đánh, vừa dùng một chiêu kiếm đầy uy lực, không kịp ra chiêu thứ hai, chỉ có thể lui lại. Nhưng cô tránh không kịp, chiếc khăn che trên mặt bị Triệu Ngọc Chân chém thành hai nữa, rơi xuống đất.

“Ta đã bảo ngươi là một cô nương mà.” Triệu Ngọc Chân cười nói.

Thế nhưng ngay sau đó, Triệu Ngọc Chân thấy rõ dung nhan đối phương lại như ngân ngẩn cả người, hắn suy nghĩ rồi nói: “Ta nói sai mất rồi. Cô không phải là cô nương.... cô, là tiên nữ hả?”

Lý Hàn Y vội vàng quay người, giọng nói mang vẻ khó chịu: “Ba tháng sau ta lại tới hỏi kiếm!” Nói xong tung người nhảy qua tường ra ngoài.

Chỉ còn lại đạo sĩ mười sáu tuổi đã trở thành thiên sư kia ngây ngốc nhìn thanh kiếm gỗ đào chưa đặt tên một lúc lâu, sau đó khẽ mỉm cười, ném kiếm gỗ đào trong tay lên cao, tiếp đó rơi xuống, cắm dưới gốc câu hoa đào đã khô héo trong sân.

Chỉ trong chớp mắt, hoa đào nở rộ như gấm.

“Từ nay trở đi, ngươi tên là Đào Hoa kiếm.” Nếu lúc này Triệu Ngọc Chân có một tấm gương chắc sẽ phát hiện mình cũng như được làn gió xuân thổi tới, mặt như hoa đào.

Triệu Ngọc Chân trẻ tuổi ngồi yên trên tường cao, chờ suốt ba tháng.

Về phần Lý Hàn Y sau khi rời khỏi núi Thanh Thành không có trở về Tuyết Nguyệt thành mà thẳng đến một ngọn núi so với Thanh Thành sơn còn lớn càng hùng vĩ bao la, Côn Lôn.

Lý Hàn Y đến Côn Lôn sơn không để ý đến các môn phái lớn nhỏ ở đây, một đường ngự binh leo lên núi Côn Lôn.

Cả cái sườn núi chỗ trong nháy mắt gió rét gào thét, kia một nơi nho nhỏ lương đình trong nháy mắt dính vào một tầng băng sương, đồng thời lảo đảo muốn ngã, cơ hồ thì phải sụp xuống.

Một tòa tuyết sơn, nguy nga tráng lệ.

“ Ầm!!”

Tuyết sơn đỉnh có một cái u tối cân che mặt người đứng, trong tay nắm một chuôi thon dài đẹp đẽ kiếm, nàng bỗng nhiên giận quát một tiếng, cả tòa tuyết sơn đều bị một tiếng này rống to cho chấn run rẩy, những thứ kia chất chứa trăm ngàn năm tuyết cũng lớn khối khối lớn đất từ trên núi té xuống.

Nàng huơ kiếm cuồng vũ đứng lên, phụ cận dãy núi trên, tuyết đọng đang đang điên cuồng sụp đổ trứ, những thứ kia kinh thiên động địa kiếm khí từ chuôi này tinh xảo bạch ngọc trên thân kiếm càn rỡ tản mát ra, đem không trung những thứ kia vân khí sương mù đánh nát hướng tháp trứ.

Thiết Mã Băng Hà một chuôi cực kỳ nổi danh kiếm, từng là Côn Luân Kiếm Tiên bội kiếm, lúc y Phá Toái Hư Không lên Thiên giới rời đi để lại bội kiếm của mình, từ đó Thiết Mã Băng Hà liền bị giữ lại tòa lương đình nơi đây.

Lý Hàn Y sở tu Chỉ Thủy Kiếm Pháp, mà Thiết Mã Băng Hà lại phù hợp với kiếm pháp của nàng, cho nên mới mạo hiểm xông lên Côn Lôn sơn cầu Thiết Mã Băng Hà.

“ Sưu! Sưu!”

Ngay khi kiếm khí phun trào, Thiết Mã Băng Hà tái lâm, trong nháy mắt bỗng nhiên xuất hiện trên trăm bóng người, có cầm kiếm đứng ở trên tầng mây cười như điên, có chắp tay đạp không trung tuyết rơi mắt lạnh nhìn đất đai, có đi đôi với những thứ kia sụp đổ tuyết khối nhắm mắt lại thẳng tắp té xuống....

Những kẻ này cũng là vì mộ kiếm mà đến, nhưng thần binh có linh tự biết chọn chủ, trong đám người chỉ có Lý Hàn Y là người nó chọn.

Lý Hàn Y nhìn những người xông đến, cầm kiếm, thân kiếm mang theo kiếm khí lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Kiếm khi như thiên quân vạn mã, kiếm thế hòa hợp với tuyết sơn nơi này, thế cùng lực càng mạnh.

Một chiêu kiếm rung chuyển Côn Luân!

Một kiếm, Hám Côn Luân!

Chỉ một kiếm đem toàn bộ những kẻ muốn đoạt Thiết Mã Băng Hà dập tắt.

Lý Hàn Y sử ra một kiếm lại ngự kiểm rời khỏi núi Côn Lôn, nàng muốn lần nữa leo lên núi Thanh Thành đã bại tên đạo sĩ kia.

Mà để lấy được thanh Thiết Mã Băng Hà này nàng cũng tiêu hao ba tháng lẽ ba ngày, ước định với Triệu Ngọc Chân trễ, mà đoạn đường nàng hướng về núi Thanh Thành nàng nhận được một cái tin, một tin để nàng lập tức cải biến mục đích ban đầu.

Đó là trung nguyên võ lâm các nước tiến đánh Thiên Trạch, khi nhận tin này nàng không đi tìm Triệu Ngọc Chân nữa mà thẳng hướng về Bách Việt, bởi nàng biết chuyện đại sư như vậy trong võ lâm Tuyết Nguyệt thành sẽ không đứng nhìn.

Đối với việc tiêu trừ Thiên Trạch ngăn cản mối nguy cho Bắc Ly và võ lâm, Lý Hàn Y cũng muốn góp chút công sức vào.

Chỉ là khi Lý Hàn Y tìm đến Thăng Long thì đại chiến đã qua được bốn ngày, vì tránh gây chú ý nàng giống như những người bình thường vào thành điều tra tin tức.

Khi đi vào trong thành nàng nghe được dân chúng bàn tán, và có cả thế lực của Tuyết Nguyệt thành lưu lại. Qua đó nàng càng biết được sự cường đại đến đáng sợ của kẻ thống trị tòa thành này.

Lý Hàn Y sau khi thu nhận thông tin thì hay tin sư huynh và sư đệ sư tôn hành tung không rõ, mà theo nàng biết rất nhiều di thể hoặc kẻ bị thương bị thủ hạ Việt Đế đem vào trong hoàng cung, nàng suy nghĩ mà tìm vào đây.

Lý Hàn Y sau khi cân nhắc thì ra tay với một nữ quan viên lâm thời của Đại Việt, sau đó nàng dùng thân phận này theo khung xe ngựa mà vào cung trong, vượt qua sự canh giữ của Vô Song Quỷ.

Chỉ là vượt qua được một tầng phòng ngự, nàng bị thủ hạ của Thiên Trạch phát giác ra, trong các quan viên lâm thời Đại Việt không có gương mặt Lý Hàn Y, thân phận bị lộ ra, Lý Hàn Y đành phải chiến đấu.

“ Thính Vũ!”

Hoàng cung hướng tây, Lý Tâm Nguyệt đang ở căn nhà đá cau mày: “Thính Vũ không sai là Thính Vũ”

Lý Tâm Nguyệt ngước mắt nhìn bầu trời, sau đó dẫm chân một cái tung người nhảy lên, thân hình nhanh chóng mau lẹ tìm đến nơi đang tản phát luồng kiếm khí quen thuộc mà nàng nhận biết.

Lý Tâm Nguyệt rất nhanh phát hiện ra Lý Hàn Y đang cùng một cái nữ tử giao đấu với nhau, xung quanh là có không ít thủ hạ của Thiên Trạch vây sát, nàng vội cướp đến trên tay kiếm chém mạnh ra hóa giải thế nguy cho con gái.

“ Nương!” Lý Hàn Y phát hiện ra người giải nguy, vừa kinh ngạc vừa lo lắng.

Lý Hàn Y là Lôi Mộng Sát cùng Lý Tâm Nguyệt nữ nhi.

Khi Lôi Hàn Y mười một tuổi, Lôi Mộng Sát vi phạm tổ huấn ‘không vào quân ngũ’ nên bị Lôi môn trục xuất. Lôi Hàn Y không bước vào Lôi môn, kế thừa Kiếm Tâm quyết của Kiếm Trủng, theo họ Lý của mẹ, đổi tên thành Lý Hàn Y.

Sau đó cô bái vào làm môn hạ của thành chủ Tuyết Nguyệt thành Lý Trường Sinh, trở thành đệ tử nhập thất thứ hai. Lý Hàn Y tiếp tục tập kiếm tới năm mười bốn tuổi, không trở lại Thiên Khải thành.

Trên giang hồ rất ít người biết chuyện này, vì hay che mặt nạ cùng biến âm cho nên trên giang hồ cũng rất ít người biết thật ra cô ấy là nữ.

“ Chư vị! Đây là con gái của ta! xin các vị có thể bỏ qua cho nó” Lý Tâm Nguyệt lo lắng lên tiếng, nàng đã biết rõ sự cường đại đáng sợ của Thiên Trạch nào muốn để con gái hy sinh tính mệnh vô ích.

“ Chuyện này....” đám vây sát Lý Hàn Y lấp lửng đưa mắt nhìn nhau, Lý Tâm Nguyệt và Lạc Văn Quân là khách mà Việt Đế mời, bọn họ cũng đã biết gần đây, nhưng việc Lý Hàn Y mạo nhận quan viên Đại Việt xông vào cấm cung không phải nhỏ.

“Con gái ta hẳn là hay tin ta được Việt Đế mời đến đây cho nên lo lắng, chuyện nó ta sẽ đến chổ Việt Đế giải trình sau” Lý Tâm Nguyệt lần nữa mở miệng, vừa nói nàng lại đem tay kéo con gái đi.

Đám người nghe được đưa mắt nhìn nhau, sau đó lựa chọn nhường chổ. Dù sau Lý Tâm Nguyệt là khách mời của vị kia đem về, ngày thường vị kia cũng có chút chiếu cố, lại thêm ai biết nữ nhân này có thành người kia nữ nhân hay không? cho nên bọn họ cũng bán chút mặt mủi.

“Nương! Người làm sao ở nơi này?” Lý Hàn Y lo lắng hỏi.

Lý Tâm Nguyệt nhẹ lắc đầu, ánh mắt đau lòng nhìn nữ nhi, nói : “ Thiên Trạch đi một chuyển Bắc Ly, đem ta bắt về nơi này”

Lý Hàn Y mày cau hơn, lửa giận bốc lên.

“Nghe nương nói! Con không phải là hắn đối thủ, chờ làm bậy ở đây, nương ở đây cũng không tính là ủy khuất, chỉ cần ba năm làm việc xong sẽ rời đi” Lý Tâm Nguyệt biết con gái mình tính cách vội nói : “ Thiên Trạch hắn vốn không phải là....”

Lời nàng còn chưa hết nàng liền dừng, sắc mặt có chút cứng.

Lý Hàn Y vội nghiêng đầu, ánh mắt ngưng trọng nhìn.

“ Không phải là gì? Tâm Nguyệt! Ta cũng rất tò mò muốn biết mình trong suy nghĩ của cô là gì đấy” Thiên Trạch bốn ngày nay ở trong hoàng cung không ra, đột nhiên lại kinh hiện một cổ kiếm khí lớn làm sao mà không phát giác được, khi phát giác thì hắn theo dõi từ xa, khi phát hiện ra Lý Tâm Nguyệt xuất hiện thì Độn Không đến đây.

“ Ngươi chính là Việt Đế Thiên Trạch” Lý Hàn Y chau mày, lạnh lùng nói, trên tay duổi ra hai thanh kiếm : “ nghe nói ngươi kiếm pháp vô song, ta muốn thỉnh giáo”

Nàng nghe qua hắn thịnh danh, dù biết không phải là đối thủ nhưng có kẻ học kiếm có sở thành nào gặp Việt Đế mà không muốn khiêu chiến Luyện Khí Kiếm Quyết?

“ Tốt!” Thiên Trạch đáp ứng.

Lý Tâm Nguyệt nghe gấp, vội nói : “ Hàn Y trẻ người non dạ, Việt Đế xin đừng để bụng tiểu nữ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK